Thật lâu sau, từ chỗ ngồi phía sau mới truyền đến giọng nói của Thái Vũ Hàng: "Một người thậm chí có thể bán đứng mình lại keo kiệt một nụ hôn như vậy, nói cho cùng vẫn là chê tôi không có tiền!"
Lý Tang Du thoáng ngây người.
Cô khiến người ta có cảm giác cô là một người ham hư vinh sao?
Một tấm thẻ vàng xuất hiện ở trước mắt cô.
"Trong này có không ít tiền, cũng đủ cho cô ngủ với tôi một đêm."
"Két!" Lý Tang Du chợt đánh mạnh vô lăng, đỗ xe ở bên đường, quay đầu lại nhìn anh ta.
"Anh đang cố ý chọc tức tôi sao?" Trong mắt Lý Tang Du dường như đang bốc lửa.
Người trên cả thế giới này đều đang hiểu nhầm cô, vì sao?
Cô thật sự là một người phụ nữ xấu xa, vì tiền mà bất chấp thủ đoạn sao?
"Cô cần gì phải giả vờ thanh cao chứ? Lúc đó, chẳng phải cô đi theo Lục Huyền Lâm vì tiền của anh ta sao?" Thái Vũ Hàng nhìn cô không nóng không lạnh.
Anh ta thậm chí còn biết cả chuyện này sao?
Có thể thấy được lời đồn trong công ty đã truyền ra ngoài, cô đúng là rất nổi tiếng ở bên ngoài đấy.
Nếu đã vậy, cô lại xấu xa tới cùng. Lý Tang Du cô cũng không cần thể diện nữa.
Lý Tang Du hạ quyết tâm, nhoẻn miệng cười: "Nếu thật sự muốn so sánh, anh đúng là không giàu bằng anh ta, chẳng qua chỉ có chút danh tiếng thôi. Nhưng danh tiếng của anh lại có thể cho tôi lợi ích gì chứ? Tôi là phụ nữ, đương nhiên sẽ chọn cành cao để leo lên. Chẳng phải đám đàn ông các anh có câu nói, sẽ không vì một thân cây mà bỏ qua cả một cánh rừng sao? Lý Tang Du tôi cũng thế, sao có thể vì một cái giếng nhỏ như anh mà từ bỏ biển lớn Lục Huyền Lâm này được?"
Nếu anh ta đã nhận định cô là người phụ nữ hư vinh, cô cũng không sợ nói vài lời độc ác hơn.
Muốn làm phải làm tới cùng, nếu không, chẳng phải sỉ nhục danh tiếng người phụ nữ xấu xa của cô một cách vô ích sao?
Hơn nữa, cô và Thái Vũ Hàng không quen nhau, ầm ĩ thì ầm ĩ, cùng lắm là sau này cả đời không qua lại với nhau nữa.
Ban đầu bọn họ cũng chưa từng qua lại, ngoại trừ hai lần vì công việc.
Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du trước mắt nói chuyện như thật, đột nhiên lấy ra một cái hộp.
Lý Tang Du nhìn kỹ, đó là hộp thuốc cô đã mua tối nay.
Không biết tại sao nó lại rơi ở ghế ngồi phía sau, còn bị anh ta phát hiện.
"Đưa cho tôi!"
"Thứ này dùng nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, đừng ỷ vào mình còn trẻ lại chà đạp hỏng cơ thể của mình." Thái Vũ Hàng vung tay, ném cái hộp ra ngoài cửa sổ.
"Anh làm gì vậy?" Tối nay, cô chịu đựng những lời châm chọc, khiêu khích của người khác mới mua được nó, lại bị ném đi như thế, chẳng lẽ cô còn phải tiếp tục chịu đựng sự khinh thường một lần nữa sao?
"Tối nay, xem như tôi có lòng từ bi giúp cô một lần, không có thứ này, cô sẽ có thai, nói không chừng lại có thể bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, cũng không cần phải trôi nổi khắp nơi như vậy."
Lý Tang Du nghẹn lời nhìn anh ta. Sao cô có cảm giác anh ta luôn khiêu chiến cực hạn của cô vậy? Cô chưa từng đắc tội anh ta mà!
"Anh tự mình lái xe về đi, tôi không đi cùng với anh nữa!" Lý Tang Du đẩy cửa xe ra và bước xuống xe.
Đúng lúc có một chiếc taxi đi qua, cô lập tức lên xe.
"Cô gái, cô đi đâu?"
Đi đâu?
Đây là vấn đề nan giải của cô.
Nếu cô thật sự được người ta bao còn tốt, ít nhất còn có một cái ổ của riêng mình.
Ôi!
Cuối cùng, Lý Tang Du nói ra địa chỉ nhà mẹ mình.
Lần này cô về nhà, ngoại trừ gặp ba còn có một người thân khác, dì Chu Hòe Hương.
"Tiểu Du, cháu về rồi."
"Dì, sao dì lại tới đây?"
"Còn không phải tại ba cháu cứ nhất quyết gọi dì tới sao? Đều là vì chuyện của cháu."
Lý Tang Du thoáng ngây người: "Chuyện của cháu ạ?"
"Tiểu Lâm vẫn chờ cháu ở trong phòng khách đấy. Nó nói tìm cháu suốt một đêm cũng không tìm được. Cháu đi đâu vậy? Sao trông cháu lại chật vật thế này?" Chu Hòe Hương quan sát Lý Tang Du từ trên xuống dưới một lượt.
"Cháu không sao, chỉ gặp phải chút chuyện thôi."
Lục Huyền Lâm quả nhiên đã tìm tới đây. Lúc này cô thật sự không có cách nào trốn được nữa.
Chỉ có thể binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn!
Đúng là muốn yên tĩnh cũng không được.
Lý Tang Du điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đi vào trong phòng.
Cô vừa đi tới cửa, lại nghe được giọng nói của mẹ kế Tiêu Hà: "Tính tình Tiểu Du mạnh mẽ. Tiểu Lâm à, cháu hãy khoan dung với nó một chút, đừng chấp nó làm gì, hễ mà nhường thêm một chút... Lúc nó ở nhà, chúng tôi đều nhường nó. Ai bảo bây giờ nó là con gái duy nhất của chúng tôi chứ..."
Lời này nghe có vẻ như mẹ hiền nhưng trong lòng Lý Tang Du hiểu rõ, đây là từ phương diện khác nói tính cách cô không tốt, ở nhà xưng vương xưng bá, bây giờ chỉ còn lại có mình cô là con gái, cô lại càng không e sợ gì nữa.
Lý Tang Du thầm hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ đi vào phòng khách.
Mọi người đều quay lưng về phía cửa, cũng không có ai phát hiện ra cô đã bước vào.
"Là con không đúng, không quan tâm tới cô ấy, sau này con sẽ chú ý nhiều hơn." Thái độ của Lục Huyền Lâm cực kỳ thuận theo, so với lúc ở trước mặt Lý Tang Du hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau.
Quả nhiên là giỏi diễn trò, Tiêu Hà cũng vậy, Lục Huyền Lâm cũng thế.
"Chuyện này làm sao có thể trách con được chứ. Nó lớn như vậy rồi, lời nói và việc làm cũng nên có chừng mực, muộn thế này còn chưa về, không biết chúng ta sẽ lo lắng sao?" Tiêu Hà ra vẻ hiền từ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con bị người ta đánh? Du còn quen biết với đám du côn đó sao?" Ông Lý hỏi vấn đề mà suốt cả một tối vẫn không hiểu được.
"Cái này phải hỏi Du. Ai biết nó giao du với những bạn bè nào." Tiêu Hà nói.
Nếu không có ông Lý ở đây, Tiêu Hà và Lục Huyền Lâm tuyệt đối sẽ không nói chuyện khách sáo như vậy, không chừng còn ngầm nói xấu gì cô nữa. Lý Tang Du cũng không muốn dỗi lại. Cho dù cô nói ra chân tướng, cũng chỉ khiến cho ba mình ngột ngạt, có một số chuyện, ba không biết trái lại còn tốt hơn.
Tiêu Hà vẫn rất được ông Lý cưng chiều, đương nhiên trong đó không thiếu được chuyện bà ta làm tốt biểu hiện bề ngoài.
Lý Uyển Khanh mất tích, Tiêu Hà lại tỏ ra vô cùng rộng lượng, điều này cũng càng chiếm được thiện cảm của ông Lý, kế công tâm là tuyệt chiêu sở trường của bà ta.
Chỉ cần ba vui vẻ, Lý Tang Du cần gì phải vạch trần bộ mặt thật của bà ta, khiến cho cả nhà sặc mùi thuốc súng cũng không dễ chịu gì.
"Gần đây tâm trạng Tiểu Du nặng nề, không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, ban đêm còn thường xuyên không về ngủ..."
Lục Huyền Lâm còn chưa nói xong, Tiêu Hà đã kinh ngạc kêu lên: "Ban đêm không về ngủ? Tiểu Du vẫn luôn rất ngoan ngoãn, sao có thể như vậy được?"
Có sự khuếch đại của Tiêu Hà, vẻ mặt ông Lý trở nên nghiêm trọng. Con gái của mình đã lập gia đình lại không về ngủ ban đêm, vậy còn ra thể thống gì nữa.
Lý Tang Du thật sự không nghe nổi nữa. Vở kịch này đã diễn quá lố rồi, bọn họ chĩa tất cả mũi dùi về phía cô, thật sự cho rằng cô không biết nổi nóng sao?
"Lục Huyền Lâm, nói chuyện phải nói đúng lương tâm. Anh suốt ngày ăn chơi phóng đãng với những người phụ nữ khác nhau, sao lại thành tôi có lỗi vậy?" Lý Tang Du đã mở miệng.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Tang Du.
Ba người ba vẻ mặt, một người lúng túng, một ngậm miệng, chỉ có ông Lý là thật sự giật mình kinh ngạc.
"Du, con làm sao vậy? Ai bắt nạt con, con cứ nói cho ba biết, cho dù ba có liều cái mạng già này cũng phải tìm kẻ đó tính sổ."
"Ba, không sao, chỉ là hôm nay con hơi xui xẻo, gặp phải mấy chuyện không vui thôi. Chẳng phải bây giờ con đã trở về bình an sao?" Cho tới nay, Lý Tang Du ở tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện mình gặp phải ở nhà họ Lục trước mặt ba, chính là sợ tâm trạng của ba quá kích động.
Ánh mắt Lý Tang Du hờ hững nhìn lướt qua Lục Huyền Lâm và Tiêu Hà.
Trên mặt Lục Huyền Lâm có mấy vết máu bầm, Tiêu Hà lại hả hê, vui sướng.
Cô càng xui xẻo, Tiêu Hà lại càng vui mừng.
"Ba, hôm nay con muốn tuyên bố một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Con muốn ly hôn!"