Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mễ Lộ thu dọn đồ đạc ở nhà một lát, rồi đúng hẹn đến quán cà phê gặp Ngụy Như Mai.

Mễ Lộ đợi Ngụy Như Mai trong quán cà phê một lúc, khi Ngụy Như Mai đến thì thấy Mễ Lộ đã tới rồi, mà cũng đã quá giờ hẹn nên cô ta khách sáo nói.

"Ngại quá, trên đường kẹt xe, tôi còn giải quyết chút việc rồi mới đi được, chắc cô đợi lâu rồi."

Thấy Ngụy Như Mai khách sáo với mình như vậy, Mễ Lộ cũng không để bụng.

Dù sao thì mục đích lần này cô ta tới rất rõ ràng, chính là để đòi tiền, không thể chỉ vì chuyện vặt vãnh như vậy mà tức giận được.

Ngụy Như Mai uống một ngụm cà phê, hỏi: "Rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì? Nói tôi nghe xem nào."

"Tôi bị sa thải rồi, dù tôi có nói gì đi nữa, Tư Bác Văn cũng không đồng ý cho tôi ở lại công ty. Tôi đã ở cái công ty này năm năm rồi, thế mà anh ta lại sa thải tôi vì chút chuyện cỏn con này!" Vẻ mặt Mễ Lộ không cam tâm.

"Sa thải rồi ư? Tư Bác Văn vẫn là kiểu người như vậy, chỉ cần làm sai là sẽ bị trừng phạt." Ngụy Như Mai ngạc nhiên nói.



"Cô biết không? Tư Bác Văn đã biết những chuyện tôi làm rồi, hôm nay anh ta đã hỏi thẳng mặt tôi, có chết tôi cũng không chịu thừa nhận. Anh ta lập tức lấy bằng chứng ra, tôi thực sự không còn cách nào khác đành nhận tội, sau đó thì giống như cô thấy, là vậy đó."

Chuyện Ngụy Như Mai quan tâm nhất là không biết lúc đó cô ta có khai mình ra không, dè dặt nói.

"Thế Tư Bác Văn còn hỏi cô chuyện gì nữa không?"

"Anh ta còn hỏi tôi có bị người khác xúi giục không, tôi nói không. Chị Như Mai, tôi không phản bội cô!"

Cuối cùng Ngụy Như Mai vẫn không yên lòng được, lúc đó Tư Bác Văn hỏi cô ta, cô ta cũng không nói ra ngay. Thế thì cho dù sau này Mễ Lộ có đến gặp anh tố cáo thì cũng đã muộn.

Ngụy Như Mai hiểu rất rõ Tư Bác Văn, anh sẽ không tin một kẻ lừa đảo hết lần này đến lần khác, trong thế giới của anh, ai cũng chỉ có một cơ hội, nếu đã bỏ lỡ thì sẽ hoàn toàn bỏ lỡ, anh sẽ không nghe bất kỳ lý lẽ nào từ người này. Giờ phút này Mễ Lộ chỉ quan tâm đến tiền của mình, nếu mọi chuyện đã bị phát hiện rồi, chắc chắn cô ta sẽ không thể ở lại thành phố này nữa, dù sao thì người kia cũng chính là Tư Bác Văn. Bây giờ tất cả những gì cô ta có thể nghĩ là nhớ nhung khoản tiền mà Ngụy Như Mai đưa, ra nước ngoài để tránh bão.

"Đúng rồi, tiền của tôi đâu, lúc đó tôi đồng ý với cô là giúp cô hãm hại Lục Nghiên Tịch. Bây giờ thì hay rồi, tôi mất việc rồi, cô mau chuyển tiền cho tôi đi, sau này chúng ta không liên quan gì nữa."

"Tiền á? Tiền gì? Bữa cơm hôm nay cứ coi như tôi mời cô, sau này đừng tìm tôi nữa." Ngụy Như Mai bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm, đứng dậy sửa lại cổ áo, gọi: "Phục vụ, tính tiền."

Sau đó Ngụy Như Mai đi ra khỏi quán, tính đi trước. Thấy Ngụy Như Mai tỏ thái độ như vậy, Mễ Lộ sững sờ tại chỗ hồi lâu, lúc nhờ mình giúp cô ta thì ngồi khoác lác, bây giờ có chuyện lại kệ mình luôn.

Mễ Lộ tức giận đuổi theo, ngăn Ngụy Như Mai lại, mắng thẳng mặt cô ta.

"Cô có còn là con người không, sao giờ cô lại lật mặt? Lúc đó cô đã đồng ý với tôi thế nào? Bây giờ tôi vì cô mà bị sa thải rồi, cô coi tôi là nước cờ hỏng nên ném đi à? Tốt xấu gì tôi cũng đã giúp chị, Tư Bác Văn rất xảo quyệt, anh ta hoàn toàn không tin lời tôi, mà tôi cũng không hề khai cô ra. Cô bảo làm xong thì sẽ đưa tôi tiền, sao bây giờ cô lại lật mặt à?" Ngụy Như Mai khinh thường nhìn Mễ Lộ, nói.

"Cô gái này, cô đừng có ở đây vu oan cho tôi, tôi bảo cô hãm hại Lục Nghiên Tịch bao giờ? Sao tôi không nhớ là mình đã nói vậy nhỉ? Cô tránh ra, tôi có việc phải làm, đừng làm lỡ việc của tôi."



"Cũng đừng có bôi nhọ tôi, tôi không hề bảo cô làm chuyện gì thất đức, quan hệ của tôi với Lục Nghiên Tịch tốt như vậy, sao tôi có thể để cô làm hại cô ấy chứ!"

“Rõ ràng đó là tự cô muốn làm, thất bại rồi lại đổ lỗi cho tôi, còn đòi tiền tôi, thật đúng là, đừng có quá đáng.” Ngụy Như Mai đi thẳng qua Mễ Lộ không quay đầu lại, chỉ nghe Mễ Lộ kêu khóc sau lưng cô ta.

“Ngụy Như Mai, cô là đồ lừa đao, tôi phải nói cho Tư Bác Văn mấy chuyện này đều là do cô xúi tôi làm, muốn chết thì chết chung đi.” Ngụy Như Mai dừng chân, quay đầu chậm rãi nở nụ cười khinh miệt, nói.

"Cô có giỏi thì cứ đi đi, dựa vào mối quan hệ hiện giờ của tôi và Tư Bác Văn, cô cho rằng Tư Bác Văn sẽ tin lời cô nói hay lời tôi nói? Cô cũng chẳng có bằng chứng gì, càng không nên đổ oan cho người tốt, ngược lại sẽ càng khiến Tư Bác Văn căm ghét cô hơn thôi, tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm."

Sau đó Ngụy Như Mai lên xe, nghênh ngang bỏ đi, để lại Mễ Lộ một mình ngã ngồi trên mặt đất, đau khổ mà dùng ánh mắt phẫn uất nhìn Ngụy Như Mai đã biến mất ở ngã tư đường.

Cô ta lẩm bẩm: "Ngụy Như Mai, cô không được chết tử tế đâu, sẽ có ngày tôi khiến cô phải đau khổ gấp trăm ngàn lần." Lúc này Ngụy Như Mai đang lái xe trên đường, tâm trạng nặng nề, nghĩ đủ cách để hãm hại Lục Nghiên Tịch, càng nghĩ càng điên tiết: Con Mễ Lộ này đúng là đồ vô dụng, có tí việc mà cũng làm không xong, xem ra mình phải nghĩ cách khác thôi.

Đúng lúc Ngụy Như Mai trên đường đang lái xe về nhà, cô ta trông thấy Lục Nghiên Tịch đang đi cùng mẹ của cô.

Đột nhiên Ngụy Như Mai nảy ra suy nghĩ, muốn dùng xe đâm chết Lục Nghiên Tịch, thế thì sau này Tư Bác Văn sẽ hoàn toàn thuộc về một mình cô ta.

Nhưng lý trí vẫn kéo cô ta lại, cô ta chỉ lạnh lùng lẩm bẩm.

"Con đàn bà này có gì tốt, nó đã ly hôn rồi. Tại sao Tư Bác Văn vẫn cứ nhớ thương nó? Mình nhất định phải khiến cho Lục Nghiên Tịch hoàn toàn biến mất trên đời này."

Hôm nay Lục Nghiên Tịch tan làm sớm, cô đến siêu thị mua thức ăn với mẹ.



Lý Tang Du cứ luôn cảm thấy hôm nay từ lúc về đến giờ, Lục Nghiên Tịch có rất nhiều tâm sự.

Khi cả hai đang mua sắm trong siêu thị, Lý Tang Du hỏi.

"Con gái cưng của mẹ, hôm nay có chuyện gì phiền lòng à? Kể mẹ nghe xem nào."

Lục Nghiên Tịch cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng thực sự trước mặt mẹ mình, cô chẳng giấu nổi chuyện gì.

"Chỉ là mấy chuyện công việc thôi mẹ."

Lục Nghiên Tịch không muốn mẹ phải lo lắng vì chuyện riêng của mình, bây giờ cô lớn rồi, có những chuyện cô có thể tự mình đối mặt, mà đây cũng chỉ là một chuyện.

Lý Tang Du biết Lục Nghiên Tịch không nói thật là vì sợ bà lo lắng. Bà cũng biết nếu Lục Nghiên Tịch muốn thì cô sẽ nói với mình.

Hai người không nói về chuyện này nữa, vui vẻ đi mua mấy nguyên liệu nấu ăn và vật dụng rồi về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK