Lục Huyền Lâm không nói gì, mỗi lần uống hết sạch sữa đều không nói, ngay cả bình cũng giữ lại.
A Minh thật sự lo lắng, nếu như có người muốn nhân cơ hội làm hại tổng giám đốc thì phải làm sao?
Nhưng một buổi sáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia rón ra rón rén đặt sữa xong rồi rời đi.
A Minh không còn suy nghĩ gì nữa, anh ta cảm thấy Lý Tang Du không chỉ tốt bụng, mà những đứa bé cô dạy dỗ cũng giống như thiên thần.
Hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng xem như là đã có động lực, lời bác sĩ nói cũng nghe theo một nửa.
Cứ như vậy đã gần nửa tháng trôi qua.
Nhưng Lục Huyền Lâm vẫn luôn ở bệnh viện, công việc của Lý Tang Du cũng bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, một tuần liên phải chạy đi chạy lại giữa hai công ty cách nhau rất xa.
Lý Tang Du cũng không có cách nào khác, đành phải sắp xếp cho hai đứa nhỏ học bù với cô giáo, 8h tối lại đến đón hai đứa nhỏ.
Cứ tiếp diễn như vậy mấy lần cô có chút kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.
Nếu như không phải Mộ nói cho Thái Vũ Hàng biết, sau đó Thái Vũ Hàng vô cùng không vui đi chất vất Lục Huyền Lâm, chuyện này có thể vẫn chưa có hồi kết.
“Lục Huyền Lâm, cái tên khốn kiếp này, anh muốn gì mà để Tang Du chạy đi chạy lại giữa mấy thành phố hả?”
Lục Huyền Lâm vô cùng bất ngờ khi nhận được điện thoại của Thái Vũ Hàng, nhưng cũng có thể đoán được là chuyện gì, nhưng không ngờ vừa mới nhận điện thoại đã truyền đến những tiếng mắng chửi.
A Minh nghe thấy, nhìn sắc mặt Lục Huyền Lâm từ từ đen lại, không khỏi cầu nguyện cho người ở đầu bên kia điện thoại.
Lục Huyền Lâm vẫn chưa thay đổi sắc mặt, mà A Minh đã bị đuổi ra ngoài, có chút tiếc nuối.
Nhưng thật kỳ lạ, canh chừng ở bên ngoài phòng bệnh, A Minh cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Tổng giám đốc thay đổi rồi!
“Anh là Thái Vũ Hàng?”
Lục Huyền Lâm và Thái Vũ Hàng chưa từng trực tiếp liên lạc với nhau, đây hình như là lần đầu tiên.
Nhưng bây giờ người quan tâm đến Lý Tang Du có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những lời này quanh quẩn trong đầu Lục Huyền Lâm, anh lập tức đoán ra được ai gọi đến.
“Ừ.”
Nếu như không phải đã từng nhắc chuyện công việc với Lý Tang Du nhưng lại bị từ chối, đến mức mà bây giờ còn không nói gì.
Thái Vũ Hàng cũng không muốn liên lạc với Lục Huyền Lâm.
Anh ta thật sự rất đau lòng!
Mà số điện thoại của Lục Huyền Lâm anh ta tùy tiện là có được.
“Anh nói Tang Du làm sao?”
Lục Huyền Lâm cũng không hỏi nhiều, lập tức tìm được điểm mấu chốt.
Chủ đề giữa hai người bọn họ gần như chỉ có chuyện này.
Nhưng Lục Huyên Lâm lại không có một chút manh mối gì về tính tình của Thái Vũ Hàng.
Đối diện với Lý Tang Du anh đều vô cùng thận trọng, giống như một đứa bé, giữ lấy chiếc hộp pha lê mà mình yêu thích, sợ động tác mạnh một chút là có thể làm nó bị vỡ.
Mà anh sợ Lý Tang Du biến mất.
“Anh không biết mà còn cố hỏi? Công việc là anh sắp xếp? Kết quả vẫn luôn trì hoãn?”
Cũng không biết cái tên Lục Huyền Lâm này giả vờ ngu ngốc cái gì, Thái Vũ Hàng vô cùng tức giận, nhưng anh ta không có nhiều thời gian chỉ trích con người này.
Thời gian nói chuyện điện thoại còn bị Tiền Nhất Triết giới hạn.
Lúc ra biểu diễn, muốn gọi điện thoại nói chuyện với Lý Tang Du, lấy dũng khí, nhưng lại không nghĩ đến Lý Tang Du đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, Mộ nhận điện thoại.
Nếu như không phải như thế, anh ta vẫn không biết cái gì! Nghĩ đến lại nổi giận!
Tang Du ngốc!
Nên, giữa chừng đã bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Lục Huyền Lâm.
Nghe Thái Vũ Hàng nói xong, Lục Huyền Lâm mới từ từ hiểu ra, nhưng chuyện này không phải anh đã giải quyết từ lâu rồi sao?
“Bây giờ Tang Du cuối cùng cũng có được hạnh phúc, tôi hi vọng anh đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa.”
“Thậy sao? Vậy tại sao hai người vẫn chưa kết hôn?”
Đối diện với lời cảnh cáo của Thái Vũ Hàng, Lục Huyền Lâm không chút do dự phản kích lại.
Nếu như thật sự rất hạnh phúc, tại sao không quang minh chính đại ở bên nhau?
“Chuyện này, đến lượt anh lo lắng sao?”
Nói xong Thái Vũ Hàng lập tức cúp điện thoại, Tiền Nhất Triết rất hài lòng với việc này, thời gian còn lại vừa đủ để bổ sung lớp trang điểm, vội vàng gọi người đến.
Nhưng ở dưới ánh đèn, không ai chú ý đến nỗi buồn trong mắt Thái Vũ Hàng.
Lúc nãy, Lục Huyền Lâm hỏi chuyện kia, Thái Vũ Hàng đã hoảng sợ.
Sáu năm nay, lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ như vậy.
Anh ta vẫn biết Lý Tang Du không yêu anh ta, hơn nữa Lý Tang Du cũng chính miệng từ chối, vì vậy anh ta thu lại việc muốn cô đồng ý với anh ta.
Âm thầm ở bên cạnh, đến tận bây giờ có mối quan hệ giống như người thân.
Anh ta biết bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau dưới danh nghĩa là người yêu, nhưng nếu như có một ngày Lý Tang Du đi vào vòng tay của Lục Huyền Lâm, anh ta thật sự có thể chấp nhận sao?
Lục Huyền Lâm vẫn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên tiếng máy bận.
Chưa có ai dám nói chuyện với anh như vậy, cho dù là Lý Tang Du cũng chưa từng.
Đây là đang tuyên bố chủ quyền?
Vừa nghĩ đến điều này, Lục Huyền Lâm cau mày, gọi A Minh vào.
“Tổng giám đốc, anh muốn tôi giáo huấn cái tên tiểu tử vô lí kia sao? Tôi có thể lập tức đi chuẩn bị!”
Nghe thấy lời gọi của Lục Huyền Lâm, A Minh lập tức đi vào, nhưng tổng giám đốc nhà mình trông có vẻ rất không vui.
“Không phải tôi đã bảo cậu hủy bỏ công việc của công việc kia của Lý Tang Du sao?”
Lục Huyền Lâm vừa nhắc đến chuyện này, A Minh mới nhớ ra, vỗ đầu mình một cái, vô cùng áy náy nhìn Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc, gần đây có nhiều chuyện quá, tôi quên mất….”
“Cậu! Mau gọi điện thoại đi!”
Bây giờ Lục Huyền Lâm không muốn truy cứu A Minh nữa, vừa nghĩ đến Lý Tang Du vừa phải chăm sóc hai đứa nhỏ vừa chạy đi chạy lại giữa hai đầu, lập tức có chút đau lòng.
A Minh vội vàng lấy điện thoại ra, nhưng vừa ấn đến số cuối cùng, Lục Huyền Lâm lại ngăn anh ta lại.
“Bỏ đi, muộn rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho công ty, cho cô ấy nghỉ một ngày.”
A Minh gật đầu, chỉ cần tổng giám đốc không tức giận, tất cả đều có thể giải quyết.
Lục Huyền Lâm bất lực nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười của Lý Tang Du ở trước mặt anh, giống như đèn kéo quân, chiếu lại trước mặt anh.
Rốt cuộc vẫn quá ít, trong ký ức không tìm được quá nhiều, chỉ có thể lặp đi lặp lại.
“Nghỉ sao?”
Mà sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tang Du nhận được tin tức, cô đang vội vàng làm bữa sáng thì lập tức dừng lại.
“Mẹ, mẹ, bánh mỳ đã làm xong chưa? Còn chưa xong, mẹ sắp muộn rồi.”
Bởi vì để kịp giờ, Lý Tang Du phải ra khỏi cửa từ sớm, vì vậy Mộ và Tịch cũng phải dậy rất sớm, rất nhiều lần Lý Tang Du đưa hai đứa nhỏ đến trường, mà trong trường chỉ có vài học sinh.
Thỉnh thoảng bị muộn, cô chỉ có thể chuẩn bị bánh mỳ cho hai đứa nhỏ ăn sáng, bởi vì quá mệt, hôm nay Lý Tang Du đã dậy muộn.
Nhưng điều đáng mừng là hai đứa bé rất hiểu chuyện.
Mặc dù biết kỳ nghỉ này rất kỳ lạ, nhưng Lý Tang Du vẫn vui vẻ nhận lấy, hôm nay cô đột nhiên muốn làm món mỳ mà hai đứa nhỏ thích nhất.
“Hôm nay mẹ được nghỉ, mẹ làm mỳ spaghetti cho hai đứa có được không?”
Nhìn Mộ đang lo lắng, trong lòng Lý Tang Du cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù có vất vả như thế nào thì cũng xứng đáng.
“Được ạ, Tịch thích ăn mỳ spaghetti!”
Bây giờ, đây cũng là món sở trưởng duy nhất của Lý Tang Du. ngôn tình hoàn
Bởi vì thời gian không gấp, ba người đi đến nhà trẻ cũng thong thả hơn, bởi vì đã lâu không có thời gian ở cùng Lý Tang Du, Tịch sắp bức bối chết rồi.
Trên đường đi, chia sẻ với Lý Tang Du tất cả những chuyện xảy ra ở xung quanh mình gần đây, giọng nói ríu rít giống như một con chim vào sáng sớm.
Lý Tang Du cũng nhận ra gần đây mình không có nhiều thời gian ở bên cạnh các con, nhất định phải giải quyết chuyện công việc!