Anh ta thật sự tình nguyện ở lại văn phòng làm việc một ngày cũng không muốn đến bệnh viện khuyên Lý Tang Du hẹn hò với Tổng giám đốc nhà mình! Nếu anh ta là phụ nữ cũng không thể chịu được loại đàn ông như tổng giám đốc, quan trọng là còn hiểu lầm mình.....
Khi Minh đến phòng bệnh của bệnh viện, anh ta đứng ở cửa sắp xếp từ ngữ nói giúp cho Tổng giám đốc nhà mình, sau đó mới cố gắng cổ vũ bản thân gõ cửa.
Bên trong Lý Tang Du miễn cưỡng nói một câu:“Mời vào.”
Lý Tang Du nằm trên giường bệnh, lười biếng không chút sức lực, mẹ Lục mang theo trái cây ướp lạnh và cháo tới từ biệt thự, lúc đó vẫn đang gọt trái cây cho cô.
Lý Tang Du biết rõ vì sao bà ta muốn lấy lòng mình.
Minh đi vào không biết mẹ Lục đang ở đây, anh ta ngoan ngoãn chào hỏi mẹ Lục. “Mợ chủ có thể nghỉ ngơi một chút, Tổng giám đốc nói tôi đến chăm sóc cho mợ chủ.”
Mẹ Lục cũng chưa từng làm việc nặng, trái táo trên tay bà ta mười mấy phút đã không nhận ra hình dạng.
“Lục Huyền Lâm vẫn còn đang bận sao?” Mẹ Lục vừa nói chuyện vừa đặt trái cây và dao gọt lên bàn.
“Anh ấy vẫn đang ở công ty, đã thức đêm mấy hôm, nhưng tình trạng sức khỏe vẫn ok.”
Minh thành thật nói, mợ chủ ở đây, anh ta cũng không dám làm bậy, cả người đầy nghiêm túc.
Lý Tang Du nằm trên giường, cầm sách tiếng Anh xem rất vi vẻ, cũng không để ý hai người đang trò chuyện.
“Nói thằng bé nghỉ ngơi nhiều vào.” Mẹ Lục nhướng mày có chút đau lòng, nhìn Lý Tang Du thì phát hiện cô không hề có phát ứng gì, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Cho dù đây là phòng vip nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng, mẹ Lục ngửi đủ rồi, hơn nữa bạn bè của bà ta đã sớm nhắn tin nói đang thiếu một người đánh bài.
Lúc này có người thay ca, bà ta đương nhiên hết sức vui vẻ làm theo.
“Tang Du, con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi trước.”
“Nói đi, anh đến làm gì.”
Minh cười ha ha một tiếng: “Đó là hôm nay không phải là lễ tình nhân sao, không biết tối nay mợ chủ có rảnh hay không, có thể ăn cơm với Tổng giám đốc không.”
“Không rảnh, tôi vẫn còn đang sốt, lát nữa còn phải truyền dịch, cả người không còn sức lực, không thể nào ăn cơm, tối nay không thể đi được.”
Cô và Lục Huyền Lâm? Hôm qua bọn họ mới cãi nhau ầm ĩ, hôm nay đã cùng ăn cơm? Không thể nào.
Lý Tang Du cầm nĩa xiên táo, tốc độ ăn cũng không chậm, sắc mặt cũng coi như hồng hào, làm gì giống như yếu ớt như cô nói.
“Mợ chủ, chỉ ăn cơm tối mà thôi, nếu cô không đi, chỉ sợ tối nay Tổng giám đốc lại muốn thức đêm làm việc.”
Minh ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, vì tổng giám đốc, đương nhiên càng vì bản thân.
Lý Tang Du dừng tay, khóe miệng cười lạnh nói: “Anh muốn khuyên tôi cũng phải hợp tình hợp lý, tôi không biết từ lúc nào mình lại quan trọng với Tổng giám đốc các anh như vậy đó?”
Anh ta nói thức đêm tăng ca mà cô cũng không đau lòng, không ngờ lại vô dụng.
“Chuyện này.....” Lúc này Minh cạn lời, nói Tổng giám đốc rất quan tâm đến mợ chủ cũng không đúng lắm.
“Anh trở về đi, ngày lễ tình nhân vốn cũng không phải dành cho tôi và anh ta.”