Một giây sau, cả người anh lập tức bật dậy khỏi giường, đi thẳng vào trong phòng tắm.
Sau đó, tiếng nước chảy ào ào truyền đến tai Lục Nghiên Tịch.
Cô nằm trên giường, nhìn theo bóng lưng rời đi của Tư Bác Văn, đáy mắt ngập tràn niềm vui.
Khoảng thời gian này, sự chăm sóc của Tư Bác Văn với cô, sao cô có thể không nhìn ra được chứ.
Hơn nữa, người đàn ông này… có lẽ là thật lòng quan tâm cô.
Kế đó, Chu Kha Nguyệt từ bên ngoài bước vào.
Cộc cộc cộc…
Nhìn thấy người tới là Chu Kha Nguyệt, đáy mắt Lục Nghiên Tịch tràn đầy vẻ ngạc nhiên:
“Chị Nguyệt, sao chị lại tới đây?”
Chẳng phải bây giờ Chu Kha Nguyệt nên xử lý những chuyện xảy ra chỗ nghỉ mát bên đó sao?
Chu Kha Nguyệt mỉm cười, dường như hiểu được Lục Nghiên Tịch muốn hỏi gì, lập tức giải thích:
“Chuyện bên đó đã xử lý xong rồi, vừa xong là chị đã lập tức qua đây đấy.”
Cho dù như thế nào, Chu Kha Nguyệt cũng đã quen biết Lục Nghiên Tịch rất lâu, nếu như nói là không có tình cảm thì chắc chắn là không thể.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Chị Nguyệt, cảm ơn chị.”
Chu Kha Nguyệt lắc đầu: “Có gì đáng cảm ơn đâu.”
Trùng hợp thay, lúc này Tư Bác Văn cũng bước ra từ trong phòng vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ với mái tóc ướt đẫm của Tư Bác Văn, đáy mắt Chu Kha Nguyệt tràn đầy sự nghi ngờ.
Cô ấy nhìn Lục Nghiên Tịch một lượt, rồi lại nhìn sang Tư Bác Văn, ánh mắt có hơi mơ hồ:
“Tổng giám đốc Tư!”
Tư Bác Văn gật đầu, nhưng chỉ gật nhẹ:
“Ừm.”
Thấy dường như Chu Kha Nguyệt đã hiểu lầm mình và Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch vội vàng giải thích:
“Chị Nguyệt, chị đừng nghĩ nhiều.”
“Tổng giám đốc Tư chỉ sang đây tắm nhờ một lát thôi.”
Lục Nghiên Tịch không biết rằng giải thích như thế này, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có gì đó hơn.
Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt không khỏi bật cười:
“Nghiên Tịch, chị đâu có nói chị nghĩ nhiều, em không cần giải thích với chị đâu.”
Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Lục Nghiên Tịch đỏ mặt: “Vậy, được rồi.”
Sau đó, dường như Chu Kha Nguyệt lại nghĩ ra chuyện gì đấy, lập tức nói với Lục Nghiên Tịch:
“Nghiên Tịch, em còn nhớ khi đó tại sao em lại ngã không?”
Sau khi trở về, Chu Kha Nguyệt đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, cô ấy cứ cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
Nghe thấy Chu Kha Nguyệt nhắc tới chuyện này, Lục Nghiên Tịch không thể không nhớ lại:
“Khi đó, em chỉ cảm thấy dường như là có ai đó đẩy em nên em mới không đứng vững.”
“Đẩy em sao?”
Chu Kha Nguyệt sững sờ, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Đúng thế, vì tình hình khi ấy có hơi hỗn loạn nên em cũng không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Chu Kha Nguyệt không khỏi nheo mắt lại.
“Như vậy à!”
Lúc này, Tư Bác Văn vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì bỗng dưng lên tiếng.
“Sao thế, có gì không đúng sao?”
Dáng vẻ này của Chu Kha Nguyệt, rõ ràng cho thấy trong chuyện này phải có điều gì đó đáng ngờ rồi.
Chu Kha Nguyệt gật đầu: “Ừm, trước đây tôi đã quan sát sơ qua về địa hình xung quanh.”
“Khi đó vụ sạt lở không quá nghiêm trọng, hơn nữa, cũng không lở tới phía mấy người Nghiên Tịch, cho dù chạy như thế nào, cũng không thể ngã được.”
Chu Kha Nguyệt thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng mình:
“Hơn nữa, sau đó tôi có hỏi Vu Diễm My rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta luôn ngập ngừng không nói rõ ràng.”
“Vả lại, tất cả những điều mà cô ta nói, không khớp với lời nói của Nghiên Tịch.”
“Cô ta nói rằng, Nghiên Tịch đã bắt cô ta lại.”
Nghe tới đây, Lục Nghiên Tịch vội vàng phủ nhận:
“Sao có thể chứ, khi ấy em chạy trước mặt Vu Diễm My, sao có thể bắt lấy cô ta được!”
Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy có hơi buồn cười, người phụ nữ này, đúng là nói dối đâu ra đó, không nhập nhằng chút nào.
Nghe thấy lời này của Lục Nghiên Tịch, trong giây lát, trong lòng Chu Kha Nguyệt và Tư Bác Văn đều đã có vài suy nghĩ riêng của mình.
“Nếu là như thế thì sự việc đã rất rõ ràng rồi.”
Trong chuyện này, rõ ràng là Vu Diễm My ra tay với Lục Nghiên Tịch từ phía sau, đẩy cô ngã.
Nhưng, Lục Nghiên Tịch lại hơi do dự:
“Bây giờ chuyện này vẫn chưa có bằng chứng cụ thể, kết luận bừa bãi như thế không tốt lắm đâu.”
Dù sao thì Lục Nghiên Tịch vẫn không hoàn toàn tin rằng Vu Diễm My lại có thể ra tay với cô, hy vọng cô chết đi đến thế…
Nghe thấy vậy, Chu Kha Nguyệt cũng gật đầu:
“Không sai.”
Trước khi chưa có chứng cứ, quả thực là không nên tùy tiện vu oan cho một người, làm như vậy không được hay cho lắm.
Tư Bác Văn nheo đôi mắt sắc bén lại: “Chu Kha Nguyệt, cô đi điều tra chuyện này một chút, có kết quả rồi thì lập tức nói với tôi.”
Chẳng phải chỉ là chứng cứ thôi sao? Chuyện này đơn giản vô cùng, tiện thể điều tra một chút là được.
Chu Kha Nguyệt gật đầu: “Được!”
Kế đó, sau khi mấy người nói chuyện vài câu, Chu Kha Nguyệt mới rời đi.
Khi Chu Kha Nguyệt rời khỏi đây, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại sự im lặng.
Những ngày này Lục Nghiên Tịch chỉ ở trong phòng bệnh, khó tránh khỏi cũng có hơi buồn chán.
Huống hồ, Lục Nghiên Tịch cảm thấy cơ thể mình đã nghỉ ngơi đủ từ lâu rồi, hoàn toàn không cần tiếp tục ở lại bệnh viện nữa.
Cô ngước mắt lên, nhìn Tư Bác Văn ở không xa:
“Tư Bác Văn, tôi có thể ra viện được chưa?”
“Ở trong bệnh viện thực sự quá nhàm chán rồi.”
Lục Nghiên Tịch cảm thấy nếu như cô cứ tiếp tục ở trong bệnh viện như thế này, chắc chắn cô sẽ bị mốc mất.
Nghĩ tới khả năng này, Lục Nghiên Tịch vẫn cảm thấy nhanh chóng xuất viện khá là tốt.
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời thì cô lập tức gặp phải sự từ chối của Tư Bác Văn:
“Không được.”
“Bây giờ là lúc nào rồi, không thể đem cơ thể cô ra làm trò đùa được.”
“Sau khi cô khỏi bệnh rồi ra viện sau.”
Lục Nghiên Tịch cau mày, cái miệng nhỏ lẩm bẩm không hài lòng:
“Tôi không quan tâm, tôi cứ muốn xuất viện đấy, tôi cảm thấy cơ thể tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Bây giờ cô rất khỏe mạnh đấy.
Tư Bác Mắt trừng mắt, vô cùng lạnh nhạt:
“Nghỉ ngơi!”
“Tư Bác Văn!”
“Chuyện của bản thân tôi tự tôi có thể quyết định, anh đừng có quá đáng!”
Lục Nghiên Tịch cảm thấy bây giờ bản thân thực sự không có chút quyền con người nào nữa rồi.
Vừa hay, lúc này bác sĩ từ bên ngoài bước vào.
Lục Nghiên Tịch lập tức nói với bác sĩ: “Bác sĩ, tôi cảm thấy bây giờ tôi đã khỏe hơn rất nhiều rồi, còn bao lâu nữa mới có thể ra viện đây.”
“Còn cần khoảng ba ngày nữa, nếu như muốn ra viện ngay bây giờ thì chắc chắn là không thể nào.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói của bác sĩ đã tạt thẳng một gáo nước lạnh cho Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn cũng ở bên cạnh phụ họa: “Nếu bác sĩ đã nói như thế rồi, vậy thì cô thật thà yên phận ở lại đây cho tôi.”
“Anh!”
“Vậy thì ba ngày sau tôi có thể ra viện rồi.”
“Chuyện của ba ngày sau, ba ngày sau rồi nói.”