Thẩm Dư ở bên cạnh vốn dĩ đang cùng với Thẩm Kỳ chơi sắp xếp chữ số bên cạnh, âm thầm nói tiếp vào một câu. “Anh cả không có nói linh tinh.” Thẩm Các nhéo lấy tai của cậu nhóc. “Cha làm sao lại phát hiện, các con bây giờ đều không còn sợ cha nữa rồi, cứ đợi đó, cha để cho các con đứng xó tường.” Thẩm Luyện lắc lắc đầu. “Vậy chắc là có lẽ không thành công được rồi cha à, mẹ con không có cho đâu.” Thẩm Các vẫn còn muốn nói gì đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.