Dì Trần xoa đầu cô bé. “Hôm nay ta có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.” Mặc dù chú Trần không nói câu nào, nhưng nước mắt cũng đảo quanh hốc mắt, bọn họ đều đã già, hy vọng lớn nhất chính là những đứa nhỏ này sau này có thể thuận lợi bình an, không cầu ngày đại phú đại quý. Ngày thứ 2 ăn xong cơm, Nha Nha đi ra ngoài tìm người nói cho rõ ràng. Buổi sáng Trần Tĩnh qua cũng không gặp cô bé, nghe trong chuyện tối qua, cũng có chút đứng hình....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.