Lúc hai người ăn xong sủi cảo là đã gần mười giờ tối. “Chi bằng để tôi đưa cô về, bây giờ hơi muộn rồi.” Tuy Thẩm Đồ biết mình nói như vậy hơi bất lịch sự nhưng ít nhất Mạnh Ngư không cần phải về nhà một mình trong đêm khuya, gọi xe về cũng không an toàn. Có điều anh ta vẫn giải thích một câu. “Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là sợ cô cảm lạnh.” Giọng điệu Thẩm Đồ hơi rầu rĩ, anh ta xoa gáy, đã lâu rồi anh ta chưa nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.