An Dạng biết chuyện nhà Châu Giáo, là nhờ cậu nhóc Thẩm Đồ cứ luôn miệng nhắc. “Bản thân Thẩm Luyện muốn đi, chúng tôi để nó đi, con trẻ còn nhỏ, cần phải rèn luyện nhiều hơn, đi ra ngoài lang bạt mới tốt.” Bà nội Châu cảm thấy theo nghiệp nhà binh cũng tốt, nhưng có phải đi như thế thì hơi xa không? Những chuyện như này bà ấy không hiểu rõ lắm. “Cứ nhất thiết phải đi xa như vậy sao?” An Dạng rót cho bà ấy một ly trà. “Xa không phải là yêu cầu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.