“Đúng vậy, con bé còn công việc, không thể xin nghỉ thời gian quá dài.” Một chị em nhà khác cầm quạt hương bồ phe phẩy vài cái. “Người trẻ tuổi đều bận rộn, có điều một đứa khác đi, cô vẫn còn một đứa khác ở lại bên cạnh, cháu chắt cũng ở gần mình, sướng muốn chết.” Dì Trần tự hào than”ôi chao”. “Đó là đương nhiên, sao tôi không vui được chứ?” Nói xong mấy người lại cùng nhau bật cười ha hả. An Dạng không đi về mà cũng ít khi nói xen vào, chỉ đứng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.