An Dạng cởi tạp dề ra. "Mau ăn thôi, cháu làm không ít đâu, đồ trong tủ dự trữ không ít chút nào." Dì Trần nhanh chóng đi rửa tay, sau đó liền cầm lên màn thầu trắng mềm mềm bắt đầu ăn. Bà lão ngồi trên ghế gấp nhỏ bên cạnh vừa nhìn liền đau lòng, tất cả đều là lương thực tinh a, gạo kia bà ta đã phải tích góp rất lâu mới có đấy, chuẩn bị để sau này nấu cho cháu trai của bà ăn, tổng cộng chỉ có hai chén gạo lớn vậy mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.