An Dạng nhíu mày, cả người liền luống cuống cả lên. “Để tôi nhìn xem nào, đau ở đâu, không phải nói đã gần khỏi rồi cơ mà? Lần nào anh cũng đều như vậy cả, không thể để cho tôi bớt lo lắng được chút nào?” Thẩm Các vòng tay ôm cô vào trong ngực. “Tôi thật sự rất nhớ em.” An Dạng liền hiểu mình lại bị anh lừa, mánh khóe lừa người đơn giản như vậy nhưng lúc nào cô cũng có thể mắc mưu, thật đúng là quan tâm tất loạn. “Thả tay ra đi, đang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.