Thẩm Kỳ cũng nhớ ra rồi, nhưng mà không sao cả, cậu nhóc ở nhà cũng không cần dùng đến. Thẩm Dư hừ một tiếng. “Sao vậy, vậy anh phải đồng ý với bọn em một việc.” Thẩm Đồ nhìn cậu nhóc, đầu óc của Tiểu Dư quá nhanh nhạy, cậu cần phải cẩn thận một chút. “Việc gì?” Thẩm Dư đột nhiên nằm bò lên giường của cậu. “Hôm nay ba anh em chúng ta ngủ chung một giường.” Thẩm Kỳ cũng nhanh chóng leo lên. “Đúng, chúng ta ngủ cùng nhau.” Thẩm Đồ cười, đưa tay ra đập...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.