“Vậy con nói nên làm sao? Đều ăn xong rồi." Thẩm Đồ còn nhai, sau đó nuốt xuống: “Vậy . . . vậy sang năm chưa miếng lớn nhất cho cha.” An Dạng nghe lời này thì không biết nói thế nào, nên không hé ra. Thẩm Luyện cũng không nói chuyện. Chứ không thì làm sao bây giờ, chỗ bọn họ chỉ có một cây hồng. Từ lúc cây kết trái đã chờ, đến hiện tại mỗi người chỉ ăn một miếng, khó chịu. An Dạng rửa nồi xong cất vào: “Vậy các con nói xem có nên khai...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.