An Dạng vội lắc đầu. “Tạm thời không được, đầu tiên đừng nói đến việc con có thể rửa sạch hay không, mẹ vẫn sợ con làm vỡ bát mất.” Thẩm Luyện nhíu mày, đối với việc bị nghi ngờ này, xem ra rất là buồn rầu. Thẩm Đồ nghe thấy mẹ cậu nhóc nói như vậy, vỗ cái ngực nhỏ của mình. “Vậy con yên tâm rồi, con so với anh vẫn nhỏ, chắc cũng không cần rửa bát đĩa.” An Dạng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Con cũng thật thông minh.” Thẩm Đồ gật đầu. “Mẹ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.