An Dạng gật đầu, cầm vải lót tay mở vung nồi ra, lấy muôi vớt hết bọt nổi lên đổ đi. “Còn con đó, vẫn phải đồng ý với mẹ một việc, về sau nếu có bị thương phải nói cho người trong nhà biết trước tiên.” Thẩm Luyện nghe thấy lời này liền chần chờ không đáp, dù sao bị thương với cậu mà nói chính là chuyện thường ngày. “Vâng, con nhớ rồi.” An Dạng cảm thấy bản thân làm như vậy ít nhất còn có thể được yên lòng một chút, nếu không, biết đâu ngày nào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.