“An Dạng, sống cho tốt nhé, em giỏi hơn tôi, cuộc sống của em là cuộc sống mà tôi ngưỡng mộ, hy vọng kiếp sau của tôi cũng có thể giống được như em, bình an thuận toại, cuộc sống không ưu lo.” An Dạng gật đầu nhẹ, nước mắt chuyển động ở trong vành mắt, vẫn cố gắng nở nụ cười. “Được, nhất định sẽ như vậy ạ.” Vừa nói xong thì bên ngoài cửa có mấy vị lãnh đạo đi vào. An Dạng liền lùi lại xuống cuối phòng. Nhưng mà mấy phút sau, giáo sư Khúc đã...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.