An Dạng đem cái tai mèo vừa nặn xong bỏ vào cái giỏ trúc bên cạnh. “Con thông minh như vậy, khẳng định không cần mẹ nói, cha mẹ nuôi con, chẳng qua cũng chỉ có hai hy vọng lớn, thứ nhất đó là con đừng làm chuyện gì phạm pháp, thứ hai đó là hy vọng con có thể làm được việc mà mình yêu thích.” Thẩm Dư nghe thấy lời An Dạng mới ngẩng đầu lên nhìn An Dạng. An Dạng tiếp tục nói. “Vì vậy cha mẹ không ép con cái gì, chỉ cần con vui vẻ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.