Thẩm Đồ ở bên cạnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Cô ơi, cha con với mẹ từ trước đến nay còn chưa giận dỗi nhau lần nào, ngày hôm qua con vừa mới chọc giận mẹ một chút, đã bị bắt úp mặt vào tường hối lỗi đấy ạ.” Trần Tĩnh lại càng cười vui hơn. An Dạng muốn mở miệng giải thích một chút, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Thẩm Dư ở bên cạnh cũng tiếp thêm một câu. “Cũng không đến nửa tiếng, mẹ không cho anh ăn cơm sao? Nếu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.