Thẩm Luyện nhìn em trai đần độn. “Em bị đánh là đúng, bản thân không chịu suy nghĩ trước khi nói chuyện.” Thẩm Đồ”hừ” một tiếng, bước lớn đi tới phía trước. “Cô, chị Nha Nha đánh con, mẹ, anh Hai con còn mắng con, nói chuyện không suy nghĩ trước.” Trần Tĩnh nghe thấy vậy cười cười. An Dạng còn có thể không hiểu bọn chúng sao. “Nha Nha thường không động tay, khẳng định là do con nói lời gì đó đắc tội với chị, tự mình đi ở một bên tự kiểm điểm đi.” Thẩm Đồ”hừ” một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.