Thẩm Dư làm xong nhìn thấy Thẩm Kỳ đang ngây người ra. “Em đang nghĩ gì vậy hả?” Thẩm Kỳ nói ra những gì mình nghĩ, cậu nhóc là một đứa trẻ thành thật. Thẩm Dư cười cười, hôm qua cậu đã nghĩ thông suốt rồi. “Tiểu Kỳ, anh nói với em, cha mẹ có khi thật ra không hề cần chúng ta ở bên cạnh, như vậy có khi cuộc sống của họ sẽ càng vui vẻ hơn đấy.” Thẩm Kỳ mím mím môi sau đó lại nhíu mày, có thể anh ba đã nói đúng rồi. Hai giờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.