Vu Huy cười khẽ một tiếng. “Tốt lắm, Trần Tĩnh, cũng không uổng công chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy.” Trần Tĩnh cười gật đầu. “Cũng thế cũng thế, chẳng phải anh muốn con trai sao?” Thoạt nhìn Vu Huy suy sút rất nhiều. “Nha Nha đâu? Sau này khi nào tôi có thể gặp con bé.” Trần Tĩnh không lập tức trả lời, ăn xong bánh nướng trong tay. “Không cần gặp lại Nha Nha. Rốt cuộc lúc mẹ anh đánh con bé đến mức như thế, cũng chưa thấy anh che chở, hiện tại anh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.