Cô bôi thuốc lên rồi băng bó. Thẩm Đồ nằm sấp trên người Thẩm Các: “Sao cha bị thương vậy? Có đau không?” Thẩm Các vuốt đầu nhỏ của cậu nhóc: “Cha không đau, đàn ông con trai, chút vết thương này không là gì.” An Dạng cất hòm thuốc, ra ngoài xem nồi canh, thấy nấu đã đủ chín thì đóng lại lỗ thông gió trên lò than, lại vào nhà bếp xem thịt kho đang hầm. Thẩm Các dỗ mấy đứa trẻ xong đi theo An Dạng vào nhà bếp: “Em giận? Đừng tức giận, tôi chỉ là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.