Mí mắt An Dạng liên tục đập, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chiếc khăn quàng cổ của cô ta nhưng tâm tư lại không hề nhìn về nó. “Cũng khá đẹp đấy.” Vương Tú Tịnh không nhìn ra điểm khác thường của An Dạng, sự chú ý đều đặt ở trên chiếc khăn trên cổ mình, cô ta cũng tự cảm thấy rất đẹp. “Chị đứng trong sân làm gì thế, lạnh lắm, chúng ta vào trong nhà đi.” Nói xong thì đi trước, chuẩn bị vào nhà. An Dạng vẫn đứng ở chỗ cũ không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.