“Hai người muốn ăn không?” Hai người kia đều lắc đầu. Thẩm Đồ cảm thấy có lẽ bọn họ còn chưa khỏe lại. “Chú Căn ăn đi, táo này ngọt lắm.” Chú Căn cảm thấy trẻ con lớn lên ở thành phố quá hào phóng, thứ tốt như táo sao có thể lấy ra cho người khác được chứ. “Không đâu, cậu giữ lại cho mình ăn đi, đến thôn chúng tôi sẽ không có mấy thứ này đâu.” Thẩm Đồ dứt khoát nhét một quả còn lại vào trong tay của chú ấy. “Không sao, ăn đi.” Nhưng cuối...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.