Dì Trần được An Dạng an ủi một lúc, trong lòng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Cũng may có cô, nếu không mong chờ Lão Trần an ủi mình, không đáng tin chút nào, cả ngày ông chỉ biết có công việc. Thẩm Các cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ. “Dì Trần, con phải đi làm rồi, dì ở đây nói chuyện với An Dạng nhé.” Dì Trần ừ một tiếng. “Con đi đi, không cần phải lo lắng cho dì đâu.” Thẩm Các nhìn nhìn An Dạng, đội mũ lên rồi mới đi. An Dạng biết làm sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.