Cái lông mày nhỏ của Thẩm Đồ cau lại, cảm giác cậu nhóc có thể buồn đến chết vậy. Thẩm Dư vẫn còn tốt, tuy rằng cậu nhóc chưa có đi học, nhưng mà chữ cậu nhóc biết đã rất nhiều rồi, cầm vở với giấy ra là bắt đầu viết luôn. Thẩm Đồ vò cái đầu nhỏ của cậu nhóc, nằm sấp ra đấy. “Em trai, em trai ngoan, em viết cho anh có được không?” An Dạng ngồi ở bên cạnh đã nghe thấy hết toàn bộ, đứa trẻ này còn nhỏ tuổi như vậy, sao đã biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.