An Dạng ngồi bên cạnh dọn dẹp rổ kim chỉ. “Đi, cất rổ kim chỉ lên trên ngăn tủ giúp mẹ.” Thẩm Đồ đưa tay nhận lấy, làm rất lưu loát. An Dạng rót một ly trà. Thẩm Đồ xoay người lại nhìn mẹ mình. “Mẹ còn chưa trả lời con đó?” An Dạng gật đầu có lệ. “Nhớ con, ngày nào cũng nhớ con.” Thẩm Đồ còn chưa kịp vui mừng. Thì Thẩm Dư vừa thắng xong một ván cờ đã nói: “Anh Hai, mẹ đang an ủi anh, anh nhất định đừng để trong lòng.” Thẩm Đồ cười...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.