“À đồng chí à, cô có cần điện báo về cho người nhà báo tin không, cho họ yên tâm.” Nói xong anh ta lại cảm thấy mình nói sai rồi, Thẩm Luyện là con của liệt sĩ, không cha không mẹ, người này đến có lẽ là người thân thiết nhất rồi, còn điện báo về báo cho ai chứ. An Dạng cũng nghĩ đến rồi. “Đúng, phải rồi, vậy phiền đồng chí Tần gửi về cho tôi, tôi cho anh địa chỉ.” Tần Khu cho rằng bản thân đã nghe nhầm, tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.