“Đã mấy năm rồi anh Cả không về, cấp trên của anh ấy cũng biết chuyện này, nói là cho anh ấy nghỉ sớm, nghỉ ngơi thật tốt, có điều phải chờ Trần Bách thi cuối kỳ xong đã.” Thẩm Đồ ngồi ở đối diện đang cầm bánh cao lương hấp vui vẻ ăn, nhưng vừa nghe thấy chữ cuối kỳ là đã chẳng muốn ăn cơm. Thẩm Luyện gắp cho cậu nhóc một đũa thức ăn. “Có đau lòng thì cũng phải ăn cơm, nếu không em không còn là em nữa.” Thẩm Đồ nghiêng đầu nhìn thoáng qua...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.