“Mẹ, con không khó chịu, mẹ cũng đừng buồn nữa.” Nước mắt An Dạng đảo quanh trong hốc mắt, cô khẽ hít mũi. “Mẹ không khó chịu, mẹ chỉ thấy xót cho con thôi.” Thẩm Dư rơi nước mắt, nhưng lại cười rộ lên. “Không sao đâu ạ, con có mẹ thương con là đã đủ lắm rồi.” Nghe được lời này của cậu, nước mắt An Dạng không kìm được thi nhau rơi xuống. “Cả nhà mình đều thương con, anh trai, em trai con, cha con, ông bà, cô con và cả bác trai bác gái, rất nhiều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.