Dì Trần nhìn thấy biểu cảm An Dạng liền đoán được suy nghĩ của cô còn cười cười. “Hay là, bây giờ con đừng gói nữa để dì làm cho, dì thấy con gói sủi cảo đã chán muốn nôn ra rồi.” An Dạng cười khổ vâng một tiếng. “Không sao đâu ạ, món sủi cảo nhà chúng ta ăn bữa tất niên đón tết, vẫn phải để tự tay mình gói mới được chứ ạ.” Tư lệnh Trần không có ở nhà, chức vị của ông càng cao, yêu cầu về thời gian làm việc lại càng dài thêm....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.