Đám nhóc Thẩm Luyện nhìn thấy dáng vẻ vẻ ủy khuất của Thẩm Đồ, đều cười ngặt nghẽo. Nghiêm Luật Kỷ nghe một nhà bọn họ cười, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cậu nhóc phải ngoan ngoãn ăn cơm, đợi mẹ ra. An Dạng đổ đồ hộp vào trong bát. “Nào, hôm nay mẹ đặc biệt khui đồ hộp cho các con ăn đấy, nhưng rất lạnh nên mỗi người chỉ được ăn một miếng.” Cô cắt miếng lê cũng không nhỏ. Từng người đều vội vàng hạ thìa xuống. Thẩm Kỳ không quên múc thìa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.