Trần Tân Mưu bị tổ chức cảnh cáo xử phạt nghiêm trọng, nhưng chức vụ của ông ta cũng không có bị thay đổi, vẫn như trước là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Chánh văn phòng Quận ủy, đối với việc xử lý này, bên ngoài có rất nhiều người bàn tán.
Rất nhanh có người biết chuyện, nói, Trần Tân Mưu sở dĩ bảo vệ được vị trí của mình bởi vì ông ta có quan hệ trực tiếp với Trần Kinh.
Trần Tân Mưu theo Trần Kinh, nghe nói còn cùng Trần Phó bí thư thú tội, cuối cùng Trần Kinh thả cho ông ta một con ngựa, cho ông ta lấy công chuộc tội.
Lời đồn đại này dường như được rất nhiều người trong chính đàn Tẩu Mã Hà nhận thức.
Vì vậy tính hợp lý của lời đồn rất mạnh, theo lẽ thường, Trần Kinh không thể nào tiếp tục dùng Trần Tân Mưu.
Trần Tân Mưu là tâm phúc của Trương Bình Hoa, Trương Bình Hoa bị tra ra nhiều vấn đề như vậy, Trần Tân Mưu sao có thể sạch sẽ đây?
Nhưng Trần Kinh lại sống chết bảo vệ ông ta.
Chuyện này rất dễ hiểu, Trần Tân Mưu đã ra đòn sát thủ nào đó, khiến Trần Kinh nhận thức được giá trị của ông ta.
Những nghị luận bên ngoài rất sôi nổi, nhưng bất kể là nghị luận thế nào đi nữa, Trần Tân Mưu cũng không có ngã đài, những cán bộ lúc trước tránh né ông ta, lại lục tục tìm đủ loại lý do chủ động tiếp cận ông ta.
Bí thư Đảng ủy Lỗ Dương văn phòng quản lý khu phố Thiên Tâm, chính là phần tử tích cực trong số đó.
Văn phòng quản lý khu phố Thiên Tâm, Tẩu Mã Hà chính trung tâm trọng yếu của Quận Tẩu Mã Hà.
Bí thư Lỗ Dương văn phòng quản lý khu phố Thiên Tâm là một người khéo léo, trong thời đại Trương Bình Hoa ông ta được Trương Bình Hoa rất tín nhiệm. Mặt khác, quan hệ của ông ta và Lý Ủng Quân còn cả Chiêm Ích cũng khá tốt, là một người đặc biệt trong chính đàn Tẩu Mã Hà.
Cuộc tiếp xúc của Lỗ Dương và Trần Tân Mưu rất trực tiếp.
Ông ta lập tức gọi điện thoại cho Trần Tân Mưu, điện thoại vừa kết nối, ông ta liền nói:
-Trần Chủ nhiệm! Tôi nghe nói Phó bí thư muốn thị sát Văn phòng quản lý khu phố Thiên Tâm của chúng tôi. Nói thật lòng, các đồng chí của chúng tôi đều rất khẩn trương, lo lắng trong công tác có gì sơ hở.
Tôi không nghĩ được cách nào hay, chỉ có thể gọi điện thỉnh giáo ngài!
Trần Tân Mưu thản nhiên cười cười, nói:
-Lỗ Bí thư, Trần Phó bí thư chỉ là muốn tùy tiện đi khảo sát một chút, các anh không cần khẩn trương. Hơn nữa, anh tìm tôi khiến cho tôi thật xấu hổ. Phó bí thư mới nhậm chức, chúng tôi cũng chưa quen biết nhiều, Phó bí thư thích gì, tôi cũng không rõ lắm!
Lỗ Dương trực tiếp liên lạc. Trần Tân Mưu cũng có thái độ khác thường, trả lời cũng rất trực tiếp.
Lỗ Dương này giỏi nhất là khoản đoán lòng người.
Khi ông ta nghĩ đến, Trần Tân Mưu hiện tại đang lấy công chuộc tội, chính là lúc phải cố gắng thể hiện.
Vào lúc này Trần Kinh muốn đi xuống thị sát công tác. Ông ta tất nhiên sẽ cẩn thận. Hẳn là nơm nớp lo sợ.
Cho nên vào lúc này Lỗ Dương chủ động mở đầu nhờ Trần Tân Mưu chỉ giáo. Trần Tân Mưu sẽ phải rất thích ý.
Trần Tân Mưu là ai. Lỗ Dương hiểu rõ tâm tư của ông ta, ông ta cũng có thể hiểu rõ ý tứ của Lỗ Dương. Cho nên ông ta cố tình không đồng tình với đối phương.
Lỗ Dương ở đầu bên kia ngẩn người, cười cười, xấu hổ.
Tuy nhiên, ông ta liền nói tiếp:
-Trần Chủ nhiệm. Lão Lỗ tôi là một người đàn ông thô kệch, trong số quan chức ở Quận ủy, người khiến tôi bội phục không nhiều. Nhưng Trần Chủ nhiệm là người khiến tôi khâm phục! Gần đây, Quận của chúng ta xảy ra một số chuyện, chúng ta ai nấy đều bị ảnh hưởng ít nhiều.
Có một số chuyện, lão Lỗ tôi làm sai, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng để trong lòng!
Ông ta dừng một chút, nói tiếp:
-Trần Chủ nhiệm, như vậy được không, tối nay chúng ta gặp mặt, tôi đã lâu chưa được chè chén với ngài. Tối cùng ngài nói chuyện, tôi có thể đột nhiên hiểu ra, mở rộng tư tưởng. Coi như tôi là đàn em cầu mong anh giúp tôi thoát khỏi bến mê...
Điểm lợi hại của Lỗ Dương chính là điểm này, ông ta giỏi đoán lòng người khác, nhưng lợi hại hơn là da mặt ông ta rất dày, chỉ cần được giá sẵn sàng hạ mình.
Trong chính đàn Tẩu Mã Hà, có một số cán bộ có chút thù hận với ông ta ngầm trào phúng ông ta, nói ông ta thăng quan chính là dựa vào liếm phân lãnh đạo.
Lời này tuy rằng cay nghiệt, ác độc, nhưng thông qua những lời này có thể thấy được một số đặc điểm làm việc của Lỗ Dương.
Lỗ Dương hạ mình, Trần Tân Mưu cũng cảm nhận được trình độ điêu luyện của ông ta, tùy tiện nói:
-Cũng được, lão Lỗ, anh sắp xếp đơn giản một chút, hai người chúng ta cùng nhau tâm sự!
Lỗ Dương chọn địa điểm tại khách sạn Âu Lãng, đồ ăn không nhiều lắm, nhưng rất tinh xảo.
Bởi vì hai người quen biết đã lâu, Trần Tân Mưu thích gì ông ta đều biết, cho nên những món ăn hôm nay hoàn toàn là những món Trần Tân Mưu yêu thích.
Rượu là rượu Mao Đài, hai người đối ẩm, không khí dần dần được thả lỏng.
Trần Tân Mưu hiện tại đang cố gắng trở thành phụ tá đắc lực cho Trần Kinh, cho nên những công tác liên quan đến Tẩu Mã Hà, ông ta đều rất để tâm chú ý.
Làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật phải làm sao để có thể quán triệt được ý chí của lãnh đạo, giúp lãnh đạo dọn sạch chướng ngại, đây là điều ông ta nhất định phải làm.
Thái độ của Trần Tân Mưu thay đổi, cũng không hoàn toàn là do cảm kích trong lòng.
Quan trọng nhất vẫn là Trần Tân Mưu thông qua khoảng thời gian này, quan sát, phát hiện Trần Kinh đích thực là có phong thái của lãnh đạo.
Cách làm việc rất có kết cấu, rất có mưu lược, hơn nữa rất tinh mắt.
Hiện tại bên trong bộ máy, rất rõ ràng có người bắt đầu xem trọng Trần Kinh, mà Trần Kinh thông qua một số thủ đoạn khéo léo ngăn chặn được một số chống đối trong bộ máy, những hành động đó đều là sự khảo nghiệm năng lực của nhân vật chính trị số một đó.
Cục diện của Trần Tân Mưu hiện tại chính là như vậy, ông ta nhất định phải đặt cửa Trần Kinh, chỉ có Trần Kinh mới có thể đứng vững ở Tẩu Mã Hà, tạo ra thành tích, ông ta mới có thể nước lên thì thuyền lên.
Hôm nay cùng Lỗ Dương ăn bữa cơm này, Trần Tân Mưu cũng có suy nghĩ này trong lòng.
Lỗ Dương cầu chỉ giáo, lời này có ít nhiều dối trá.
Người khác nói Lỗ Dương là cây tầm gửi, thích vuốt mông ngựa (nịnh hót), không có phong phạm.
Nhưng Trần Tân Mưu biết Lỗ Dương bẩm sinh là một nhân vật lăn lộn trong giới chính trị. Người này ngoài ấm trong lạnh, bề ngoài tỏ vẻ xem trọng, nhìn thấy lãnh đạo liền vuốt mông ngựa, liền nịnh hót.
Trên thực tế người này thật sự tinh nhanh, hơn nữa rất có chủ kiến, làm việc thực chất bên trong vô cùng cố chấp, cương quyết.
Nếu không Trương Bình Hoa không thể lại để ý ông ta.
Hiện tại tuyên truyền bên ngoài, bởi vì Trương Bình Hoa là nghi phạm vi phạm kỷ luật, đối với người khác không thể hạn chế nói xấu.
Nhưng người này có thể sừng sững ở Tẩu Mã Hà nhiều năm như vậy, tạo ra thành tích như bây giờ, sao có thể là người không có bản lĩnh?
Trương Bình Hoa giao văn phòng quản lý một trấn trọng yếu nhất cho Lỗ Dương, nếu Lỗ Dương quả thật chỉ biết nịnh hót, điều này có thể sao?
Trần Tân Mưu rất rõ ràng, hiện tại nội tâm Lỗ Dương rất thiếu tự tin.
Trần Kinh đưa ra ba mục tiêu ở Quận ủy, ba mục tiêu này mỗi một mục tiêu đều tác động đến thần kinh người khác.
Lỗ Dương không biết ba mục tiêu này có thể quán triệt đến mức nào, tại đó, ba mục tiêu chính sách quán triệt xuống, với ông ta mà nói là phúc hay họa.
Thân phận của ông ta hiện tại, tùy tiện tiếp cận Trần Kinh, có vẻ có chút mạo muội.
Ông ta không thể nghĩ được cách giải quyết tốt mới nghĩ đến tiếp cận Trần Tân Mưu.
Hai người uống rượu, không khí tưởng chừng hòa hợp, kỳ thật trong lòng đều có tính toán.
Tửu quá tam tuần, Lỗ Dương kìm không nổi, ông ta nói:
-Trần Chủ nhiệm, Phó bí thư lần này thị sát, chủ yếu là thị sát điều gì? Là xem kiến thiết đường xá của chúng tôi sao?
Trần Tân Mưu thản nhiên cười cười, nâng chén rượu lên nhấp một miếng rượu nói:
-Lão Lỗ a, nói thật với anh, tôi cũng không biết! Nhưng tôi biết rõ một điều, hiện tại cơ sở của chúng ta có một số bộ phận có chút vấn đề về tư tưởng, có chút vị trí bất chính, đây là điều rất nguy hiểm.
Tẩu Mã Hà cuối cùng cũng phải đi lên phía trước, Phó bí thư nói câu này cũng được.
Hắn nói Tẩu Mã Hà, bất kể là ai tới gánh trọng trách này, cho dù là Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị.... Trương Bình Hoa cũng không có khả năng gánh vác được trọng trách này.
Nếu cán bộ Tẩu Mã Hà vẫn không thể thoát khỏi bóng ma Trương Bình Hoa kia, tư tưởng khẳng định là sai lạc.
Tình hình mênh mông, thuận ý người thì sống, trái ý người thì chết, đây là vận mệnh của chúng ta!
Lỗ Dương ngẩn người, thật lâu sau gật đầu nói:
-Sâu sắc sâu sắc! Phó bí thư tuổi còn trẻ, nói chuyện lại đánh đúng điểm mấu chốt, khiến cho người ta suy nghĩ sâu sa, khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu sa a!
Trần Tân Mưu cười ha hả, bỗng nhiên ông ta thu lại nụ cười, híp mắt nhìn Lỗ Dương nói:
-Lão Lỗ, anh trước mặt tôi nhận một tiếng “ông em”. Hôm nay tôi cũng lên mặt nhận một tiếng “ông anh”. Ông anh tôi xin tặng cho anh bốn chữ “tự mình giải quyết”!
Trần Tân Mưu vươn đầu ngón tay, khua khua, nhấn mạnh nói:
-Chỉ có bốn chữ này “tự mình giải quyết”.
Lỗ Dương kiềm chế thần sắc, kinh ngạc không nói lên lời.
Qua thật lâu, ông ta ảm đạm thở dài một tiếng nói:
-Trần Chủ nhiệm, ông em tôi hiện tại áp lực rất lớn, văn phòng quản lý khu phố của chúng tôi làm sao có thể phát triển, làm sao làm tốt, trong đầu tôi không có ý tưởng nào hay cả. Vì vậy vấn đề mới phức tạp. Chúng tôi gần đây cảm thấy không khí làm việc rất bức bối, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực!
Anh là lãnh đạo quận, nhìn xa trông rộng, hơn nữa, anh cũng là người ngoài cuộc, tỉnh tảo, anh có thể đưa ra đề xuất cho chúng tôi hay không?
Trần Tân Mưu không nói lời nào.
Lỗ Dương này rất khó đối phó, Trần Tân Mưu để cho ông ta bốn chữ “tự mình giải quyết”, ông ta liền giả ngây giả dại, nói tới cái gì mà phát triển văn phòng quản lý khu phố.
Trần Tân Mưu ý thức được, muốn cho Lỗ Dương thay đổi thái độ với một chuyện, chỉ e không dễ như vậy.
Trong lòng của ông ta u ám, thở dài một tiếng, không khỏi cảm thấy cục diện thật khó khăn.
Ông ta là cán bộ lão thành của Tẩu Mã Hà, làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy.
Trong thời đại Trương Bình Hoa, ông ta là nhân vật uy phong hiển hách.
Nhưng hiện tại, uy phong khi đó của ông ta chủ yếu vẫn chỉ là cáo mượn oai hùm. Sau thời đại của Trương Bình Hoa, danh vọng của ông ta vẫn là không đủ để cho người khác tin phục.
Ít nhất cũng không thể nào tin tưởng Lỗ Dương.
Trần Tân Mưu ý thức được điểm này, ông ta tiếp tục nói chuyện, tâm tư cũng liền nhạt dần.
Ông ta chỉ chỉ thức ăn trên bàn nói:
-Được rồi, lão Lỗ, tôi không nói chuyện công tác. Đi ra gặp gỡ, thật vất vả mới có chút thời gian nghỉ ngơi, lão nói công chuyện nhiều mất hứng lắm. Chúng ta cạn chén tiếp, không say không về!
Trần Tân Mưu không nói chuyện công tác, Lỗ Dương cũng không tiện bác bỏ ý của ông ta.
Ông ta đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Trần Tân Mưu, bộ dạng khí định thần nhàn này khiến trong lòng ông ta cảm thấy có chút bất ổn.
Trần Tân Mưu khí định thần nhàn, có phải có ý ông ta có đầy đủ tự tin hay không?
Sự tự tin của Trần Tân Mưu từ đâu mà có?
Mấy vấn đề này xâu chuỗi lại, Lỗ Dương ý thức được Trần Kinh có thể đã khua chiêng múa trống chuẩn bị điều động trong Quận ủy rồi.
Lỗ Dương cạn một chén rượu, lại đột nhiên tỉnh ngộ, hôm nay đặc biệt mời Trần Tân Mưu ăn cơm.
Vốn muốn thông qua Trần Tân Mưu thử xem một chút động thái của Quận ủy gần đây, nhưng hai người nói chuyện lâu như vậy... Trần Tân Mưu lại cẩn thận, căn bản không để lộ cho ông ta nửa điểm.
Điều này khiến cho ông ta có chút tức giận, mặt khác, ông ta cũng rất cảnh giác.