Vào thời gian này những năm trước, Thư Trị Quốc đều có những hoạt động, hoặc là y phải sắp xếp ban tổ chức giám sát một số cán bộ theo yêu cầu, hoặc cá biệt đi tìm một số người để nói chuyện, bước đầu xác định ý đồ, nhưng đến hôm nay, Thư Trị Quốc vẫn rất im lặng.
Bí thư Thư rất trầm tĩnh, các cơ quan dưới trướng liền cảm thấy lo lắng, trong khoảng thời gian gần đây cấp dưới đã chạy đến thị trấn, tìm mối quan hệ, người tìm đường đi rất nhiều.
Làm quản lý lớn của Huyện ủy, người gần gũi nhất với Bí thư Thư, xem ra Hoàng Tiểu Hoa, trợ thủ của Bí thư, trở thành đối tượng mà người khác tranh nhau đến thăm hỏi. Về việc ứng phó những điều này, Hoàng Tiểu Hoa rất có kinh nghiệm, thời gian này y không về nhà mà ở trong khách sạn.
Cho dù là người có quan hệ gì gặp y thì y đều rất vội vàng!
Người muốn tặng quà gia đình, bình thường hay lui tới thì vợ y cho vào nhà, còn người không thân thích thì không cho vào.
Hoàng Tiểu Hoa am hiểu quy tắc trong quan trường, biết rằng không thể tỏ ra cao ngạo với cấp dưới, nếu quá cao ngạo thì sau này có chuyện gì người ta cũng không đến tìm bạn nữa, vậy chính là tự cô lập mình, nhưng cũng không thể qua dễ dãi, nếu quá dễ dãi thì người ta lại lên mặt, thường khiến bản thân mình cảm thấy khó xử.
Có thể cho người ta bước vào nhà chính là sự động viên, có chút hạt giống tốt thì Hoàng Tiểu Hoa sẽ chọn vài hạt rồi tự mình gọi điện thoại nói xấu một phen.
Về việc điều chỉnh các bộ máy của đơn vị trong huyện, trong lòng Hoàng Tiểu Hoa thật sự căng thẳng, y cũng không có cơ sở, Bí thư Thư hiểu rất rõ điểm quan trọng của việc làm Bí thư, về quyền nhân sự, nógiống như nhà tù, đưa mắt ra nhìn toàn bộ Lễ Hà, về mặt này có thể cùng ông ta đấu võ chỉ có mình Mã Bộ Bình mà thôi, những người còn lại đều không có cách lay động quyền uy của ông ta.
Nhất là việc điều chỉnh người phụ trách của các đơn vị, Thư Trị Quốc không tán thành, sự việc đầy ắp những biến số, có lúc không đến phút cuối thì không biết kết quả thế nào.
Các đơn vị trực thuộc huyện trước mắt, vài đơn vị chuyên môn về một số lĩnh vực là Phòng Thương mại, Phòng quản lý bất động sản và sau đó chính là Phòng Lâm nghiệp, trong số đơn vị này,Phòng Thương mại lại đứng đầu.
Những năm nay, cùng với việc huyện Lễ Hà càng ngày càng mở rộng, tốc độ phát triển ngày càng nhanh, tác dụng phát huy của Phòng Thương mại ngày một quan trọng, lấy ví dụ là dầu mỏ, dầu mỏ của Phòng Thương mại hết sức phong phú. Trưởng phòng Phòng Thương mại tiền nhiệm Giang Tô Quang Hoa chính vì vấn đề kinh tế, bị Ủy ban Kỷ luật điều tra, cuối cùng bị cách chức.
Trừ Phòng thương mại ra thì đơn vị quan trọng thứ hai chính là Phòng quản lý bất động sản, việc tiến hành thương mại hóa nhà ở nước cộng hòa rất nhanh, địa vị của Phòng quản lý bất động sản ngày một rõ ràng, lần này việc tranh chấp chức Trưởng phòng Phòng quản lý bất động sản sẽ rất ác liệt.
Đơn vị thứ ba chính là Phòng lâm nghiệp, trước kia Phòng này bị người khác khinh thường, nhưng từ nay trở đi, Phòng lâm nghiệp rất được chính quyền lãnh đạo và Huyện ủy coi trọng, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện đều đã lần lượt thị sát Phòng lâm nghiệp,Phòng cũng đã mở rộng quy mô, thêm một số cơ quan, trước mắt tại Lễ Hà, Phòng lâm nghiệp trở thành Phòng đứng đầu.
Hễ đến Phòng lâm nghiệp thì Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy rất nhức đầu, y đắn đo một hồi hay là tự mình gọi điện thoại cho Lâm Tần Chi_Bí thư Đảng ủy xã Hồng Ngọc Khê, người đầu kia vừa nhấc máy thì y ngại đến nỗi ho lên một tiếng, nói:
Tần Chi à...
Ở đầu dây bên kia, Lâm Tần Chi nghe ra là giọng nói của Hoàng Tiểu Hoa, y liền kích động rồi nói:
Chủ nhiệm Hoàng, hôm trước tôi có đi lên thị trấn, do anh bận nên tôi cũng không dám dám quấy rầy, tôi...
Tôi biết rồi, tôi đã không nhận đồ mà anh tặng! Tôi cần nhiều cần câu như vậy để làm gì? Anh đó, chính là nhiễm thói của người khác rồi, không giống trước kia chút nào!
Hoàng Tiểu Hoa giả vờ giận dữ nói.
Lâm Tần Chi nói:
Chủ nhiệm, câu cá không phải là nghề của tôi, nếu món đồ này làm anh hài lòng thì tôi rất vui rồi!
Hài lòng, sao lại không hài lòng?
Hoàng Tiểu Hoa nói, dừng một chút, chuyển đề tài:
Tần Chi à, lần này việc điều chỉnh bộ máy đơn vị trực thuộc huyện, anh luôn muốn vào thành, suy nghĩ này rất tốt, nhưng mà tình hình của Phòng Lâm nghiệp anh cũng biết đó, trước mắt Phó phòng trẻ tuổi Trần Kinh đầy triển vọng nha...
Lâm Tần Chi làm việc ở Hồng Ngọc Khê cũng được mấy năm, luôn muốn vào thành, đích nhắm chính là Phòng lâm nghiệp.
Hoàng Tiểu Hoa cũng nhiều lần ám chỉ cho Lâm Tần Chi biết, chức vụ của Lâm Trung Tắc lần này chắc chắn phải thay đổi, cơ hội của Lâm Tần Chi đã đến.
Hồng Ngọc Khê bây giờ thuộc Lâm Tần Chi là xã lâm nghiệp lớn của huyện Lễ Hà, Lâm Tần Chi rất quen thuộc với nghiệp vụ công tác lâm nghiệp, thành tích nổi bật, Lâm Tần Chi đảm nhiệm lý lịch của Trưởng phòng lâm nghiệp về mọi phương diện đều không thành vấn đề. Hoàng Tiểu Hoa rất coi trọng Lâm Tần Chi, y cũng hiểu rõ, Lâm Tần Chi để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Bí thư Thư Trị Quốc, có điều kiện về mọi mặt, Hoàng Tiểu Hoa nắm rất vững vị trí Trưởng phòng lâm nghiệp mà Lâm Tần Chi đảm nhiệm.
Nhưng y không lường trước được, Phòng lâm nghiệp sẽ nửa chừng nhảy ra một Trần Kinh, sự vùng lên của Trần Kinh trong vài tháng gần đây mãi cho đến bây giờ, thành tích của hắn có thể nói là rõ như ban ngày.
Đặc biệt đáng khen chính là việc tiến hành cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Bí thư Huyện Thư Trị Quốc và Chủ tịch xã Mã Bộ Bình đều rất quan tâm đến chuyện này, Trần Kinh cũng rất để ý, có bước đệm này, người được lựa chọn làm Trưởng phòng Phòng Lâm nghiệp có thấp thỏm chờ đợi không?
Từng có nhiều người hoài nghi Trần Kinh còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, khả năng nắm tình hình thật sự quá kém. Nhưng hiện tại, ai còn có thể nghi ngờ nữa?
Nhìn về toàn bộ Lễ Hà, nghi ngờ Trần Kinh lợi hại nhất không vượt qua được Đàm Thu Lâm, Đàm Thu Lâm không chỉ là nghi ngờ mà còn quyết định muốn đẩy Trần Kinh vào chỗ chết, nhưng kết quả là trò chơi kết thúc rồi, Trần Kinh càng sống càng thấy thoải mái. Nói không quá, địa vị mà Trần Kinh có được ngày hôm nay tại Lễ Hà cũng là do Đàm Thu Lâm đóng góp, Trần Kinh chính là giẫm lên xác của Đàm Thu Lâm để xây dựng uy tín cho mình.
Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Tần Chi, Lâm Tần Chi nói:
Chủ nhiệm Hoàng, tôi có một tin muốn chia sẻ với anh...
Anh cứ nói đi, đừng ngại!
Hoàng Tiểu Hoa nói, Lâm Tần Chi trầm ngâm một chút rồi mới nói:
Vài ngày trước, đoàn khảo sát của tỉnh có đến giám sát lâm trường, lúc đó tôi là người đi theo Chủ tịch Huyện Mã, bữa ăn trưa do Hồng Ngọc Khê của chúng tôi chiêu đãi, khi đó anh không có mặt.
- Trên bàn cơm, Chủ tịch Mã có nhắc đến sau này phải phát triển mạnh lâm trường Hồng Thổ Pha, không thể lại để Phòng Lâm nghiệp phụ trách xí nghiệp lâm nghiệp, như vậy thật không hợp. Trần Kinh ngay lập tức tỏ thái độ nói, cho dù Hồng Thổ Pha thay đổi thế nào thì cũng sẽ phụ trách chuyện này <font face="SimSunđến cùng.
Chủ tịch Mã nghe xong thấy rất vui, lập tức cụng ly với Trần Kinh.
Chủ nhiệm Hoàng, tôi nói này...
Hoàng Tiểu Hoa ngây người ra, sắc mặt cứng đờ, một hồi sau y mới nói:
Ừ! Anh hãy quan sát cẩn thận, nhưng đừng quá để ý, lời nói trên bàn rượu mà, có khi chỉ là đùa thôi!
Y nói xong bèn dừng lại một chút rồi nói:
Được rồi, tôi bận chút việc! Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh!
Gác máy, Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy có chút hỗn loạn.
Bởi vì y bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, Mã Bộ Bình không muốn lâm trường Hồng Thổ Pha trở thành xí nghiệp lâm nghiệp đơn lẻ, điều này dường như là có thể khẳng định, Thư Trị Quốc bây giờ cũng rất chú ý đến việc thay đổi cơ cấu của lâm trường, việc mà Huyện ủy và chính quyền quan tâm cùng lúc đặt trên cái đĩa quá nhỏ, vốn dĩ không thể triển khai.
Hoàng Tiểu Hoa vỗ đầu, vấn đề đơn giản như vậy tại sao mình lại không nghĩ đến chứ?
Nếu việc thay đổi cơ cấu của lâm trường được thực hiện thì Phòng Lâm nghiệp không còn phụ trách lâm trường nữa, vậy đơn vị nào sẽ chịu trách nhiệm đây? Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước hay là...
Hoàng Tiểu Hoa bỗng đứng lên khỏi ghế, y nghĩ đến Phòng Thương mại, Mã Bộ Bình theo sát Phòng Thương mại, nhất định là như vậy rồi.
Trần Kinh phải chủ trì công tác thay đổi cơ cấu lâm trường, còn có điều gì có thể thích hợp hơn việc hắn nhậm chức Trưởng phòng Phòng Thương mại đây? Nghĩ một lúc, Hoàng Tiểu Hoa không thể ngồi yên được nữa, tim y đập thình thịch.
Y sợ hãi với việc tính toán đường đi nước bước của Mã Bộ Bình, bây giờ Mã Bộ Bình dính vào chuyện liên quan đến việc thay đổi cơ cấu của nhà máy xi măng Dịch Chu, Triệu Nhất Bình tóm chặt chuyện này không buông, gây khó dễ với ông ta. Xem ra trong khoảng thời gian trước, Triệu Nhất Bình là người gây sự còn Mã Bộ Bình liên tiếp lùi bước.
Nếu Trần Kinh ngồi vào vị trí Trưởng phòng Phòng Thương mại thì hắn sẽ nắm trong tay nhà máy xi măng Dịch Chu, có Trần Kinh đứng giữa hòa giải, sau này Triệu Nhất Bình lại tưởng tượng bây giờ làm khó Mã Bộ Bình như vậy, không chừng là rất khó khăn.
Hoàng Tiểu Hoa giẫm chân, trong lòng rất khó chịu, y thấy những năm nay mình thật không ra gì, khoe khoang mình hiểu Thư Trị Quốc, biết được những suy nghĩ của Thư Trị Quốc. Nếu lần này không phải do lời nhắc nhở không có ý định của Lâm Tần Chi thì ngay cả phương hướng điều chỉnh nhân sự lần này y cũng không rõ, nói ra thì thật xấu hổ.
Tại sao Thư Trị Quốc lại chậm chạp không có động tĩnh gì cả? Đến lúc này Hoàng Tiểu Hoa mới rộng rãi, thoải mái, thì ra Thư Trị Quốc và Mã Bộ Bình đang đấu với nhau!
Y ngẩn người ngồi trên ghế rất lâu, Hoàng Tiểu Hoa nhấc chiếc điện thoại trên giường, bấm số.
Điện thoại được nối tới, y cười ha hả nói:
Là Chí Hiền phải không? Tôi là Hoàng Tiểu Hoa.
Đầu dây bên kia là Phó phòng đương nhiệm của Phòng Thương mại Nhâm Chí Hiền, Nhâm Chí Hiền vừa nghe là Hoàng Tiểu Hoa, lập tức trở nên nhiệt tình, nói:
Chủ nhiệm Hoàng, vài lần đến Huyện đều không gặp được anh, anh thật sự vất vả!
Hoàng Tiểu Hoa thản nhiên cười nói:
Không còn cách nào, tôi là người vốn sinh ra đã phải chịu vất vả rồi.
Chủ nhiệm, anh nói lời này khiến chúng tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, anh làm lãnh đạo, bận rộn là việc đương nhiên, nhưng việc anh bận bịu như vậy thì lại xảy ra tình hình lớn. Không so sánh với chúng tôi thì việc chúng tôi bận rộn chính là một khối trời đất nhỏ, có thể bận ra hình dạng gì đây?
Nhâm Chí Hiền cười hì hì nói.
Hoàng Tiểu Hoa chuyển đề tài nói:
Đúng rồi, Chí Hiền, anh làm gì nào? Hôm qua anh đi đến nhà tôi tặng nhiều quà như vậy để làm gì? Không phải ăn Tết, cũng không phải làm lễ mừng thọ? Cách làm này của anh thật không được chút nào!
Y không đợi Nhâm Chí Hiền mở miệng, y bèn nói:
Cách làm này cần phải sửa chữa, tôi đã kêu tài xế nán lại một chút, lấy đồ tặng đưa anh ở phía dưới lầu, giữa chúng ta không nên làm bộ như vậy!
Chủ nhiệm Hoàng, đừng...
Đầu dây bên phía Nhâm Chí Hiền rất gấp nói:
Chủ nhiệm Hoàng, quà tôi tặng anhvà phó bí Thư Triệu chỉ là chút thành ý của tôi, mong các anh mạnh khỏe mà thôi! Sao anh lại nghĩ đến những chuyện khác chứ?
Chí Hiền, Phó Bí thư Triệu người ta là lãnh đạo, anh tặng ông ấy cũng là việc phải làm. Còn tôi và anh là anh em, giữa anh em với nhau, ai khỏe mạnh hơn ai? Sau này tôi và anh không thể làm bộ như vậy nữa, như vậy nha, không được nói nữa!
Bỏ điện thoại xuống một cách chậm rãi, Hoàng Tiểu Hoa thở dài một hơi.
May mà sớm cảnh giác, nếu không, cứ nhận đồ của người khác thì một chút chuyện cũng không có cách, thật đáng xấu hổ!
Y chậm rãi lắc đầu, có chút thông cảm Triệu Nhất Bình, Triệu Nhất Bình mãi mãi không tìm thấy sự hòa hợp với Mã Bộ Bình, tình hình lần này cũng không có gì lạc quan rồi.