Lúc này đây thị uỷ Sở Thành đã ý thức được vấn đề này, có thể đứng ra tiến hành phê bình nghiêm khắc đối với trường hợp này. Tôi cho rằng đây là chuyện tốt.
Mễ Tiềm nghiêm túc nói.
Sắc mặt của Lý Dật Phong có chút khó coi, nói:
- Trưởng ban, kỳ thật vụ án của Cục văn hoá Sở Thành, lúc trước chúng tôi làm ở phòng giám sát cán bộ cũng đã thu thập được thư tố cáo, Trần Kinh còn đặc biệt sắp xếp người vào cuộc điều tra, nhưng không tra ra vấn đề gì nghiêm trọng mà thôi. Ở vấn đề này, hắn đã làm báo cáo cho tôi, cho rằng chuyện này không nên đi quá xa.
Dù sao, phía dưới có đơn vị dám đứng ra làm cải cách, có gan làm liều đầu tiên để được lợi, đây là chuyện tốt.
Hiện tại thị uỷ Sở Thành kiểm tra chặt chẽ như vậy, về sau ai còn dám nhắc đến chuyện chọn cán bộ cải cách tổ chức? Cho nên, tôi cho rằng Trần Kinh nói rất có lý...
Mễ Tiềm nhíu mày, nói:
- Làm phòng giám sát cán bộ đều là cán bộ của Tỉnh, chuyện của Cục văn hoá Sở Thành, hắn còn quản không xong. Dù rằng hắn có tư tưởng vững chắc thì không sai, nhưng Cục Văn hóa Sở Thành đã làm việc đáng để bàn bạc, người khác phê bình bọn họ cũng là đúng.
Ở vấn đề này, thái độ của chúng ta phải rõ ràng dứt khoát, không thể đong đưa qua lại.
Lý Dật Phong cười ngượng, có chút khó chịu trong lòng.
Ông ta cảm thấy sự tình của Cục văn hoá Sở Thành đã bị lọt ra ngoài, chuyện này là nhằm vào ông ta, bời vì vấn đề công tuyển lần này, ông ta đều chào hỏi phía dưới.
Con của bạn ông ta đang làm việc ở Cục văn hóa Sở Thành, nhiều năm qua vẫn chưa được đề bạt.
Vốn đứa nhỏ này là phù hợp điều kiện đề bạt đấy, nhưng công tuyển lại không có chọn.
Người phía dưới liền ý thức được vấn đề này, có lãnh đạo đã gọi điện thoại cho Lý Dật Phong, Lý Dật Phong lúc ấy chỉ thị. Bất kể là dùng phương thức gì để tuyển chọn cán bộ, thì cũng có một nguyên tắc chung, đó chính là không thể vứt bỏ ý đồ của tổ chức.
Người bên dưới vừa nghe chỉ thị này. Đương nhiên sẽ có điều chỉnh về vấn đề nhân sự, Lý Dật Phong lại không ngờ chuyện này cuối cùng dẫn đến ảnh hưởng lớn như vậy.
Hiện tại, chuyện này nếu ồn ào ra bên ngoài, trong tư tưởng của một số cán bộ lãnh đạo ở dưới vẫn cảm thấy có áp lực tương đối lớn. Lý Dật Phong cũng không còn mặt mũi nào.
Ông ta đường đường là Phó Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy, đưa ra một chỉ thị nhằm vào đơn vị cấp dưới của một thành phố, cuối cùng lại bị người nắm điểm yếu tử quấn loạn đả, nỗi uất ức trong lòng còn khó chịu hơn nhiều.
- Dật Phong, hôm nay anh đã đến đây, có một quan niệm tôi muốn trao đổi với anh. Mễ Tiềm nói.
Ông ta nhìn Lý Dật phong, sau đó nói tiếp:
- Sự cần thiết trong cải cách tổ chức là phải chuyển biến quan niệm cán bộ của chúng ta, vì sao chúng ta cứ kêu ca cải cách tổ chức lại khó có hiệu quả? Là bởi vì chúng ta có những cán bộ vẩn chưa được cải cách quan niệm. Tôi cho rằng, rất nhiều lãnh đạo tổ chức của chúng ta đều chưa có thay đổi quan niệm.
Quan niệm của mình một khi không đạt vị trí kia, ý thức tư tưởng của mình sẽ không đủ, tôi thử hỏi cải cách tổ chức cán bộ như thế nào?
- Vấn đề này chúng ta phải coi trọng, nhất định phải coi trọng.
Lý Dật Phong ngẩn người, mặt không khỏi đỏ bừng.
Lời nói của Mễ Tiềm rất uyển chuyển. Nhưng tất cả mọi người là người thông minh, Lý Dật Phong hiểu rằng, Trưởng ban là đang phê bình chính mình rồi.
Lòng của ông ta đột nhiên trầm xuống, trong lòng biết rõ, về sự tình của Cục văn hóa Sở Thành. Nhất định là có người đâm thọc nói cho Mễ Tiềm biết, bằng không Mễ Tiềm làm sao biết mình sắm vai nhân vật ám muội trong đó?
Mễ Tiềm không nói gì thêm nữa, ông ta đẩy cuốn tạp chí “ Cầu Chân” đến trước mặt của Lý Dật Phong nói:
- Cậu xem cuốn tạp chí này, người có tài của Bộ tổ chức của chúng ta viết đây, được in trên tập san lý luận uy quyền trong Đảng, Trần Kinh này thật đúng là chai xì dầu đen, nhìn không ra.
Lý Dật Phong nhận lấy cuốn tạp chí trong tay của Mễ Tiềm, cẩn thận nhìn một chút, gật đầu nói:
- Này không tệ, Trần Kinh vẫn luôn xứng danh là người có tài, không nghĩ tới hắn còn có bản lĩnh lý luận vững chắc như vậy. Tôi thì lo, bài văn quá nhiều lý luận hóa, e rằng không có nhiều giá trị thực tế.
Khóe miệng của Mễ Tiềm khẽ động đậy, xem ra đang nở nụ cười, ông ta nói:
- Cậu cầm đi, để cho văn phòng đánh máy và in mấy bản, trên tay mỗi người cán bộ từ cấp phòng trở lên đều có một phần, mọi người phải đọc cẩn thận, sau khi đọc xong phải viết ra cảm xúc và kinh nghiệm, thống nhất đưa cho tôi.
Lý Dật Phong biến sắc, giật mình kinh hãi.
Chẳng qua là một bài văn? Có gì mà đáng chú ý đến thế? Còn muốn toàn bộ cán bộ từ cấp phòng trở lên học tập?
Đầu ông ta có chút phát mộng, học tập cụ thể cái gì chứ, bình thường chỉ học tập văn kiện của Trung ương hoặc là tinh thần hội nghị của Tỉnh ủy, chứ chưa thấy qua học bài văn về lý luận.
Trong lòng đầy ngờ vực, Lý Dật Phong cầm đồ vật này trở lại phòng làm việc của mình, anh ta bắt đầu đọc cẩn thận bài văn của Trần Kinh.
Ông ta đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn cảm thấy bình thường, ông ta lắc đầu rồi cười, trong lòng ông ta muốn mình học tập cụ thể gì, đây chẳng phải là Mễ Tiềm muốn thổi phòng khoe mẽ Trần Kinh sao?
Bài văn “Một số suy nghĩ về cải cách chế độ trong Đảng” mà Trần Kinh đăng tải trên tạp chí quyền uy nhất trong trong Đảng, bài văn này được học tập cụ thể ở Ban tổ chức, Các cán bộ của toàn ngành đều được yêu cầu viết ra những kinh nghiệm học được, lần này khiến cho danh khí của Trần Kinh ở Ban tổ chức tăng vọt chưa từng có.
Lúc này đây danh tiếng của Trần Kinh nổi bật, đầu tiên, là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy học tập bài văn này, Trưởng ban Tổ chức Mễ Tiềm đích thân yêu cầu.
Hơn nữa tất cả kinh nghiệm học tập được đều giao lại cho Mễ Tiềm, ông ta sẽ đích thân xem xét kỹ lưỡng những kinh nghiệm học tập, đây là điều chưa từng thấy trong lịch sử của Ban tổ chức.
Đồ gì viết ra cũng được Trưởng ban đích thân xem qua, đây là chuyện lớn, ai dám không thực hiện nghiêm túc?
Mà mấy ngày nay, văn phòng Trần Kinh bị người bao vây như phiên chợ, mười mấy phòng của toàn ngành, 45 cán bộ từ cấp phòng trở lên, hầu hết đều biết Trần Kinh.
Những người này từng người một đến văn phòng của Trần Kinh, rối rít yêu cầu Trần Kinh phân tích bài viết này cùng bọn họ, Trần Kinh ngược lại bị làm cho sứt đầu mẻ trán, dở khóc dở cười.
Nhất là Cao Vệ, anh ta thân là Phó trưởng ban Tổ chức, không ngờ hạ mình đến văn phòng của Trần Kinh, tìm Trần Kinh nghiên cứu về vấn đề cải cách tổ chức.
Trần Kinh quả thực nhịn không được nữa nói với Cao Vệ:
- Trưởng ban Cao, ngài tha cho tôi đi, bản thảo thô của bài văn mà tôi viết không tệ, thế nhưng hiện tại bài văn được đăng tải là được người cầm viết trứ danh của tập san sữa chữa qua. Đừng tìm hiểu tôi, anh còn không biết tôi sao?
Tôi chỉ là thanh bàn chải này kia, sao có thể viết ra bài văn hay đến như vậy?
Cao Vệ cười hì hì nói:
- Được rồi, Trần Kinh. Kinh nghiệm công tác cơ sở của cậu phong phú, hơn nữa nền tảng lý luận vững chắc như vậy, nói thật, trước kia tôi thật sự nhìn không ra cậu. Hôm nay tôi đến đây, chúng ta nói chuyện chân tình một chút, cậu xem, sự tình một bài văn lý luận được toàn ngành học tập, trước kia chưa từng có, cậu mở ra tiền lệ này, tôi nói cậu còn khiêm tốn cái gì?
Trần Kinh lắc đầu cười khổ, trong đầu của hắn cũng chưa nghĩ tới việc này, hắn không rõ, vì sao Mễ Tiềm lại gióng trống khua chiêng làm chuyện này như vậy, chẳng lẽ đồ của mình lại có giá trị vậy sao?
...
Sắc mặt của Uông Minh Phong có chút khó coi, ông ta nhìn Sa Minh Đức, trên mặt biểu lộ âm tình bất định.
Sa Minh Đức đang xem bài văn “Về những tư tưởng cải cách chế độ cán bộ trong Đảng”, tác giả của bài văn này là Trần Kinh.
Bài văn này gần đây rất nóng, khiến cho bài văn này nóng lên không phải là Trần Kinh, mà là Trưởng ban Tổ chức Mễ Tiềm.
Mễ Tiềm cố gắng đưa bài văn này đến toàn ngành, yêu cầu cán bộ cấp phòng trở lên viết ra kinh nghiệm học tập, chuyện này rất huyên náo, cả tỉnh thành đều biết.
Uông Minh Phong có chút giật mình không ngờ Trần Kinh có thể viết ra một bào văn hay như thế, trong lòng ông ta rất là vui thú khi xem bài văn này, nhưng vừa xem xong không khỏi lo lắng, trong lòng của ông ta lập tức bị níu lấy rồi.
Trần Kinh viết lộn xộn cái gì thế? Đây chẳng phải ngang nhiên đi ngược lại phương hướng hiện nay của Tỉnh uỷ?
Sa Minh Đức bỏ ra sức lực chỉ đạo cán bộ trẻ tuổi ưu tú của toàn tỉnh ra nước ngoài học tập, ý đồ căn bản của ông là muốn nhóm cán bộ học tập này sau khi học xong có thể nhanh chóng tiến lên vị trí trọng yếu, từ đó trên căn bản có thể giải quyết những ý nghĩ cũ kỹ hủ bại, những quan niệm lạc hậu của đội ngũ cán bộ Sở Thành.
Nhưng bài văn của Trần Kinh đã công nhiên đưa ra phê bình cách làm này.
Hắn cho rằng việc học tập của tổ chức cán bộ hẳn là ở thái độ bình thường, không nên đặc thù hóa, không thể đánh bóng học tập, không thể coi những cán bộ học xong trở về là bảo bối, càng không tán thành việc trọng dụng những người này.
Uông Minh Phong rốt cuộc hiểu rõ, tại sao Mễ Tiềm ra sức tiến cử bài văn này.
Ông đây là muốn mượn cơ hội này để khiêu chiến với Sa Minh Đức.
Trong bộ máy Tỉnh ủy bây giờ, ngoan cố nhất, khó đối phó nhất chính là Mễ Tiềm, lão nhân này danh tiếng uy vọng cao ở Sở Thành, tư tưởng lại cực kỳ bảo thủ.
Sa Minh Đức nói phải cải cách, ông ta liền ở sau lưng cản, sự khác biệt về tư tưởng chính trị của ông ta và Sa Minh Đức rất kich liệt, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng nhưng vẫn không thể hoà giải, hiện tại tương đối trở nên gay gắt rồi.
Mà vào lúc này, đã cố tình cho ra bài viết “Cầu Chân”, hơn nữa chỗ ngồi của bài văn này vẫn là Trần Kinh, điều này châm biếm quá lớn.
Trần Kinh là ai?
Hắn là cán bộ mà do Ngũ Đại Minh dẫn đến. Là đối tượng mà Uông Minh Phong đặc biệt chiếu cố, cũng là một cái đinh của Ban tổ chức mà Sa Minh Đức đóng vào.
Nhưng hiện tại, Trần Kinh lại viết ra một bài văn trực tiếp nhằm vào Sa Minh Đức như vậy, đây chẳng phải là tạo phản sao?
Uông Minh Phong càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, ông ta có ý muốn gọi điện thoại thoá mạ Trần Kinh, nhưng ngược lại cảm thấy như vậy không giải quyết được vấn đề.
Mọi người đều có quan niệm của mình, hơn nữa quan niệm của người ta như vậy sau khi văn tự được hình thành còn có thể đăng tải trên ấn phẩm quyền uy của Đảng, Uông Minh Phong làm sao có thể mắng người ta?
Sau khi xem xét cẩn thận, Uông Minh Phong cảm thấy báo cáo việc này cho Sa Minh Đức, tất cả xem Sa Minh Đức có ý gì.
Trong lòng rất khẩn trương, thấp thỏm, Uông Minh Phong lẳng lặng đợi nói chuyện với Sa Minh Đức, phản chính sự chính là chuyện này, bài văn chỉ là có mấy ngàn từ ngắn ngủn, Sa Minh Đức sau khi xem qua bất kể là cảm xúc gì, Uông Minh Phong đều đã làm xong công tác chuẩn bị.
Cùng lắm là bị Bí thư chửi mắng một trận, sau đó Uông Minh Phong sẽ hung hăng kêu Trần Kinh đến giáo huấn một trận?
Thời gian trôi qua rất chậm, Uông Minh Phong xem đồng hồ treo trên tường, phát hiện đã nữa tiếng rồi, Sa Minh Đức đã lật qua lật lại mấy trang kia xem mấy lần, cũng không có nói gì, trong lòng Uông Minh Phong bỗng toát mồ hôi lạnh.