Trong đầu của Trịnh Liêu Đăng không tự nhiên nói ra những lời này.
Trong bộ máy ở Hoàn Thành, trong mắt của mọi người, Trịnh Liêu Đăng có bối cảnh rất thâm hậu.
Anh ta là người của Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vạn Ái Dân. Vạn Ái Dân cũng coi trọng anh ta, các phòng, cục ở Tỉnh thành, mọi người đều nể mặt Trịnh Liêu Đăng.
Mà ở trong một số cơ quan đầu não, Chủ tịch Vạn cũng rất có uy tín. Trịnh Liêu Đăng ra cờ hiệu của Chủ tịch tỉnh Vạn, người khác đều đề cao anh ta, cái này khiến cho con đường làm quan của anh ta dễ dàng hơn nhiều so với những nguời bình thường.
Trịnh Liêu Đăng vẫn luôn tận dụng ưu thế này của mình.
Nhưng mãi đến hôm nay, anh ta mới nhận ra cái mình gọi là ưu thế không thể so được với người ta.
Trịnh Liêu Đăng trước kia là ứng cử viên đứng đầu của chức Phó bí thư Thành ủy. Nhưng cuối cùng Trần Kinh đi trước một bước chiếm cứ được vị trí này, cái này khiến cho Trịnh Liêu Đăng thấy khó có thể tiếp nhận.
Sau khi anh ta điều tra kĩ việc này mới phát hiện ra, đằng sau việc Trần Kinh lên chức có người có thế lực lớn đến ủng hộ.
Trần Kinh không chỉ nhận được sự ủng hộ của Chủ tịch Tỉnh Chu Tử Binh, mà có cả Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân cũng ủng hộ vị trí mới của hắn ở Hoàn Thành.
Được sự ủng hộ của hai vị lãnh đạo cấp cao quan trọng, Trần Kinh có thể không lên chức sao?
Hiện tại xem ra, bối cảnh của Trần Kinh quả không đơn giản.
Hắn ở trong chốn quan trường có chỗ dựa cũng thôi nhưng tại sao ngay cả nhân vật Thái Sơn Bắc đẩu như giáo sư Lỗ của giới học thuật, Trần Kinh cũng có chút quan hệ để nhờ vả.
Trong lòng Trịnh Liêu Đăng không thoải mái, nhưng cũng là đối với Trần Kinh có mấy phần kính phục.
Khả năng của người ta không phải mình có thể so được, mình và người ta cạnh tranh, kết quả dĩ nhiên không cần bàn cãi gì nữa.
Lại nói đến hôm nay Trần Kinh mời khách.
Thẩm Hoa Dung rất có phong thái của người chị cả, cô ta kéo tay Trần Kinh đến giới thiệu cho từng người từng người một.
Hôm nay tất cả khách mời đều là học trò của giáo sư Lỗ, học trò của giáo sư Lỗ bây giờ đã trở thành một thế lực lớn của giới học thuật kinh tế và thế giới của nước cộng hòa.
Ông ta làm công tác giáo dục hơn ba mươi năm, nhiều năm như vậy ông ta cũng bồi dưỡng đến trên một nghìn nhân tài.
Trong đó phần lớn có đời sống kinh tế khá giả ở trong giới kinh tế của nước cộng hòa.
Nhưng những người theo chính trị thuần túy như Trần Kinh không nhiều.
Theo như cách nói của Thẩm Hoa Dung mà nói, trừ doanh nghiệp nhà nước có bộ tài chính ra, đồng môn huynh đệ theo chính trị trước mắt có hai người.
Một người đương nhiệm quốc vụ- Nguyên bí thư trưởng Hạ Xuân Thu, còn một người khác là Trần Kinh.
Cho nên, Trần Kinh bây giờ là học trò cực kỳ đặc biệt trong những người học trò của Giáo sư Lỗ.
Trần Kinh tuổi còn ít, trong bữa tiệc ngày hôm nay hắn là người trẻ tuổi nhất, cho nên hắn rất tế nhị biết thân phận, rất ít xuất hiện, cũng rất khiêm tốn.
Không nghi ngờ gì nữa, biểu hiện này của hắn khiến cho mọi người có ấn tượng tốt.
Trong bữa tiệc tất cả mọi người đều là quan hệ đồng môn, không có quan hệ dối trá xã giao ở bên ngoài, nên mọi người đều uống rượu rất nhiệt tình.
Hơn nữa theo như mọi nguời nói, hôm nay không dễ dàng đến được địa bàn của tiểu sư đệ, rượu ngon có đủ, mọi người sao có thể không tận hứng?
Một bữa rượu uống 5 tiếng, mọi người mới thỏa mãn mà ra về.
Trần Kinh bắt tay từ biệt với từng người một, Trần Kinh vẫn rất tôn trọng những chuyên gia kinh tế này.
Hắn hiểu rõ nhược điểm của mình, mặc dù bây giờ hắn coi như là học trò của giáo sư Lỗ, nhưng kiến thức căn bản của giáo sư Lỗ hắn ngay cả bề ngoài cũng chưa học qua.
Nói đến lý luận kinh tế hắn kém xa các anh chị em ở trong đây, hôm nay có thể có cơ hội kết bạn với những người này, đối với công việc sau này sẽ có sự hỗ trợ lớn.
Thẩm Hoa Dung tính cách rất thoải mái, cô bắt tay Trần Kinh cười cười nói:
- Trần Kinh, hôm nay vốn dĩ Chủ tịch thành phố của các cậu muốn mời cơm, nhưng mặt mũi của cậu lớn hơn anh ta, chúng tôi đều nhớ đến để cho cậu làm chủ trì, cho nên bữa cơm của Chủ tịch thành phố của các cậu chúng tôi đều từ chối rồi.
- Sao? Có phải chúng tôi rất có nghĩa khí không?
Trần Kinh lấy làm lạ, một lúc sau hắn gật đầu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã nể mặt, sau này chúng ta đến thủ đô hội tụ, đến lúc đó chị Hoa Dung làm chủ a!
Thẩm Hoa Dung cười ha ha nói:
- Giáo sư nghèo như tôi, không thể tiếp đãi sơn hào hải vị. Nhưng chúng ta gặp gỡ ở Thủ đô, cơm rau dưa tiếp khách hẳn là không có vấn đề gì, hoan nghênh cậu đến!
Trần Kinh cười nói:
- Tôi thích cơm rau dưa, tôi cũng xuất thân nghèo khổ.
Một đám người cười ha ha không khí rất hòa hợp.
Kỳ thật Trần Kinh rất rõ nội tình của Thẩm Hoa Dung, chồng của cô là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn gang thép nhà nước, hiện tại lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước lấy lương một năm, tiền lương theo trình độ vừa mới cải cách, thu nhập hợp pháp của chồng cô ta một năm không ít hơn mấy triệu.
Huống chi là Chủ tịch xí nghiệp sắt thép lớn nhất của các nước cộng hòa, tất cả các quyền lực của anh ta làm sao người bình thường có thể tưởng tượng được?
Ăn bữa cơm đối với Thẩm Hoa Dung mà nói căn bản không là vấn đề, người ta khiêm tốn, tất cả đều là nói đùa.
…
Sáng sớm, mặt trời mới vừa mới lộ ra một điểm nhỏ.
Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, Trần Kinh đi bộ vào trong sân Thành ủy, ở trong sân Thành ủy có một đống hoa cỏ bừa bộn.
Đêm qua mưa đêm, các bông hoa nở rộ bị mưa bão đánh gẫy xuống đất, hoa mai còn sót lại.
Trần Kinh vừa tiến vào văn phòng, trưởng ban thư ký Trương Quốc Dân liền đến gần hạ giọng nói:
- Hôm qua đội chống buôn lậu của Cục công an xảy ra chuyện rồi, hội hiệp thương nghiệp Bắc Việt ở trên biển liên hoan, đại đội chống buôn lậu bỗng nhiên xâm nhập, hai bên xuất hiện xung đột kịch liệt, hôm nay bên truyền thông đã có báo cáo rồi!
Lông mày Trần Kinh nhíu lại nói:
- Cho tôi xem tờ báo? Bọn họ là làm thế nào vậy?
Trương Quốc Dân lấy ra một tờ báo hàng ngày của Việt Châu đưa cho Trần Kinh, Trần Kinh quét qua một lượt, tiêu đề của bài báo hiển rõ:
- “Đội chống buôn lậu Cục công an ngang ngược vô lý, Ủy viên mặt trận Tổ Quốc bị đánh trọng thương”
Nội dung chủ yếu của toàn bài báo là nói về hoạt động liên hoan trong nội bộ hội hiệp thương nghiệp tiến hành một năm một lần của du thuyền trên biển của hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt tối hôm qua.
Đại đội buôn lậu của Cục công an Hoàn Thành bỗng nhiên xâm nhập du thuyền, thực thi khống chế du thuyền, sau đó tiến hành triển khai cái gọi là điều tra.
Vì trong quá trình điều tra, đội viên đội chống buôn lậu của Cục công an và nhân viên hiệp hội thương nghiệp phát sinh xung đột, hai bên có sự tiếp xúc chân tay mãnh liệt.
Ủy viên Mặt trận Tổ quốc tỉnh, Phó hội trưởng hiệp hội Thương nghiệp Bắc Việt Lý Quốc Giương trong lúc xung đột bị bốn đội viên đội chống buôn lậu đánh cho bị thương nghiêm trọng, bộ phận đầu bị tổn thương nghiêm trọng, một lần hôn mê bất tỉnh, may mà đưa đến bệnh viện cứu chữ kịp thời mới qua cơn nguy hiểm.
Trần Kinh lướt qua tờ báo, đem tờ báo ném về phía bàn nói:
- Tại sao lại thế này? Tại sao lại để xảy ra tình trạng như thế này?
Trương Quốc Dân bị Trần Kinh chất vấn, anh ta á khẩu không nói lên lời, không biết trả lời thế nào.
Trần Kinh hướng về phía anh ta xua xua tay nói:
- Anh đi liên hệ với Bí thư Vệ, kêu bọn họ đến văn phòng của tôi!
Trần Kinh vừa mới dứt lời, cửa đã bị người ta đẩy ra.
Vệ Hoa vội vã từ bên ngoài đi tới.
Sắc mặt ông ta bình tĩnh nghiêm túc, vừa vào đến cửa liền nói:
- Bí thư, hôm qua chúng tôi triển khai hành động, tuy rằng trong quá trình hành động, công việc của chúng tôi xuất hiện một chút sai sót, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn là giữ lại được thuyền mua bán của công ty Tân Hải, trước mắt chúng ta đã đem thuyền đó khống chế.
Cơ bản có thể xác định hàng hóa trên thuyền này là hàng buôn lậu, người phụ trách của công ty Tân Hải, người phụ trách chủ yếu của tập đoàn Hằng Tín đã bị khống chế …
Trần Kinh chỉ chỉ vào tờ báo nói:
- Vậy chuyện này là như thế nào? Các anh tại sao lại chạy đến thuyền du lịch của hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt?
Vệ Hoa xấu hổ ho khụ khụ nói:
- Chuyện này là một hiểu lầm, là tình báo chúng ta tìm thấy bị sai, lúc đó tình báo của chúng ta báo cáo, dây cung số thuyền 003 có lượng hàng buôn lậu lớn, lúc đó hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt vừa lúc lại chính là chiếc thuyền này.
Sau đó chúng tôi mới làm rõ, thuyền có vấn đề phải là thuyền số 8, chúng tôi đã mắc sai lầm…
Ông ta nuốt nước bọt một cái, nói:
- Bí thư Trần, chuyện này chúng tôi có thể tạ lỗi, chỉ cần chúng tôi có thể bắt giữ được những phần tử buôn lậu thực sự, tất cả mọi chuyện đều dễ nói, hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt chúng tôi có thể làm tốt, tin rằng chuyện này có thể nhanh được giải quyết!
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, trầm ngâm không nói
"Đinh, đinh!"
Điện thoại trên bàn của Trần Kinh bỗng nhiên reo lên, Trần Kinh với tay cầm lấy điện thoại nói:
- Là tôi Trần Kinh, có chuyện gì?
- Bí thư, chúng ta gặp rắc rối rồi. Hôm qua đội chống buôn lậu của chúng ta hành động, đã khống chế được một thuyền hàng buôn lậu, nhưng hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc thuyền này thuộc đại đội chống buôn lậu Việt Châu, mà công ty Hằng Tín bao gồm có Chủ tịch hội đồng quản trị Sầm Đại Bằng là người của Cục công an.
Phá hai vụ án chống buôn lậu lớn nhất ở Việt Châu, vụ án 4.3 và vụ án 7.18, chính là do người này lập công lớn.
Chúng ta không có hiểu biết tình hình này, toàn bộ hành động làm náo loạn một đường dây lớn.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Trần Lập Trung rất gấp rút.
Trần Kinh đưa điện thoại cho Vệ Hoa, sắc mặt của Vệ Hoa khó coi nói:
- Lập Trung, cậu nói lại một lần, là chuyện gì?
Không biết sau bao lâu, Vệ Hoa mới buông điện thoại xuống, ông ta tức giận nói:
- Đây là một âm mưu, một cái bẫy, đây là bọn chúng cố ý đặt bẫy chúng ta, bọn chúng đây là giấu đầu hở đuôi, đây chính là ngầm ủng hộ cho đội buôn lậu của chúng…
Sắc mặt của Vệ Hoa có chút dữ tợn, trên mặt lộ ra vẻ uể oải.
Ông ta cũng cầm ngay điện thoại gọi cho Đinh Đắc Quân ở cục Công an.
Điện thoại thông, ông ta trầm giọng nói:
- Đồng chí Đinh Đắc Quân, về vấn đề Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hằng Tín Sầm Đại Bàng là người của bên công an, anh có biết hay không?
Ở đầu bên kia điện thoại Đinh Đắc Quân trầm ngâm một lúc lâu nói:
- Việc này tôi biết! Anh ta thực sự là người của Sở công an, thân phận của anh ta rất bí ấn, cũng đã từng có hợp tác với Công an thành phố, lúc đó tôi phụ trách lần hợp tác đó, toàn cục từ trên đến dưới chỉ có tôi biết được thân phận của anh ta.
Rất xin lỗi Cục trưởng, người ở tuyến bảo hộ ở bên trên có yêu cầu nghiêm khắc, không đến lúc cấp bách, tôi không thể để lộ ra tin tức đấy!
Ở đầu bên kia điện thoại Đinh Đắc Quân thở dài một hơi nói:
- Cục trưởng, lần này hành động trong cục khiến cho chúng ta rất bị động. Sở công an có một người bị hấp thụ ánh sáng, tổn thất như vậy là quá lớn. Năm đó tôi nghe nói vì bồi dưỡng dạy người này, trong Tỉnh có yêu cầu rất rõ ràng.
Ở Tỉnh yêu cầu nếu như không phải là những vụ án lớn và quan trọng thì không được dùng người này. Một khi đã dùng, phải để nghỉ ngơi trên nửa năm trở nên mới được dùng nữa, hiện tại…
Câu nói phía sau của Đinh Đắc Quân chưa nói ra, nhưng ý tứ hiển nhiên đã quá rõ ràng rồi.
Vệ Hoa đặc biệt lập ra một hành động, hành động không có hiệu quả, ngược lại lại lại đắc tội với hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt, dẫn đến nghi ngờ của bọn họ, mặt khác còn làm lộ thân phận của một người Bí mật của Cục công an.
Hành động như vậy coi là hành động gì? Giống như hành động của heo!
Mặt Vệ Hoa tối sầm như màu đất, đem điện thoại tắt đi, hô hấp mạnh một hơi, dùng sức lắm tay, trong miệng thì thào nói:
- Tại sao lại như vậy? Tại sao…
- Cái này không có khả năng, nhất định có vấn đề gì đó, nhất định là có vấn đề!