Đàm Kiệt khẽ tới thư phòng thêm trà cho Mạc Chính.
Mạc Chính đã ngừng phê duyệt văn kiện, ông ta châm một điếu thuốc, từ từ hút, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
- Tiểu Trần đi rồi?
Mạc Chính nói.
Đàm Kiệt ngạc nhiên nói:
- Chủ nhiệm Trần đi lâu rồi, tôi…
Mạc Chính khoát tay nói:
- Gọi điện cho cậu ta, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu ta.
Đàm Kiệt lấy điện thoại tìm số điện thoại của Trần Kinh từ trong quyển danh bạ cơ mật, gọi Trần Kinh.
Trần Kinh lúc này cũng chưa đi xa, đi ra từ đại viện Ủy viên thường vụ, Trần Kinh bảo Tam ca dừng xe ở bờ sông Lĩnh Giang.
Hắn châm một điếu thuốc, đứng trên đê sông Lĩnh Giang, hai tay vịn vào hàng rào bên đê, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa không nói lời nào.
Mặt sông ban đêm không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nhìn được đèn đường ở hai bờ sông lượn khúc.
Trên mặt sông thỉnh thoảng có mấy ngọn đèn sáng, đó là thuyền hàng qua sông buổi tối.
Sự ồn ào náo động của bên kia sông đã bị đám cây cối rậm rạp sau đê che lấp.
Đứng ở chỗ của Trần Kinh, hắn có thể nghe được sự nhộn nhạo chỉ có ở bên sông, tiếng vang phát ra từ bờ sông.
- Đinh đinh
Chuông điện thoại vang lên.
Trần Kinh lấy di động ra xem dãy số, khẽ nhíu mày.
Hắn nhấn nút trả lời, giọng nói quen thuộc của Đàm Kiệt vang lên ở đầu dây bên kia:
- Chủ nhiệm Trần? Xin chào, Bí thư muốn nói chuyện với cậu.
Trần Kinh còn chưa kịp nói, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói âm trầm:
- Là tiểu Trần?
- Vâng, Bí thư, anh còn dặn dò gì?
Trần Kinh nói.
Mạc Chính khẽ ho hai tiếng, dường như đang do dự cái gì, một lát sau ông nói:
- Tiểu Trần, mấy ngày nay cậu đi Tô Bắc một chuyến đi…
Đi Tô Bắc?
Trần Kinh sửng sốt, không biết vì sao Mạc Chính bỗng nhiên bảo mình đi Tô Bắc.
Môi hắn run lên, muốn hỏi ngọn nguồn, nhưng lại không biết mở miệng như nào.
Còn may, Mạc Chính không khiến hắn phải nghi hoặc lâu, nói:
- Cậu đi thăm Bí thư Sa, vì chuyện của cậu, ông ấy đặc biệt gọi điện cho tôi, chỉ cần không ở lại quá lâu, tới một chuyến không mất mấy thời gian.
Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, trong lòng đột nhiên cảm thấy tình hình có thể có chút lạ lùng.
Vì sao Mạc Chính lại đột nhiên bảo mình đi thăm Bí thư Sa?
- Được rồi, không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi, càng là việc gấp, càng không thể gấp, vừa căng vừa chùng,mới là cách làm việc đúng đắn.
Mạc Chính cúp máy, Trần Kinh kinh ngạc nhìn điện thoại của mình, hít một hơi sâu.
Bỗng nhiên, hắn đột nhiên bóp tắt điếu thuốc trên tay, quay đầu nói:
- Tam ca, chúng ta đi, anh gọi điện cho Chung Quân, bảo cậu ấy sắp xếp vé máy bay cho tôi ngày mai đi Tô Bắc, càng sớm càng tốt.
Trần Kinh đột nhiên quyết định đi Tô Bắc, buổi tối lại không thể ngủ được.
Hắn không ngừng suy nghĩ về lời của Mạc Chính, cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ.
Hắn càng ngày càng ý thức được, Bí thư Sa chắc có chuyện gì.
Vì Mạc Chính không thể vô duyên vô cớ bảo mình đi Tô Bắc, hơn nữa nghe ngữ khí của ông ta khi đó, rõ ràng có chút trầm lắng.
Điều này khiến Trần Kinh cảm thấy tâm thần không yên, cả đêm khó ngủ.
Sáng hôm sau Trần Kinh gọi điện cho thư kí Tả Soái của Sa Minh Đức.
Điện thoại vừa thông, hắn liền hỏi:
- Chủ nhiệm Tả, tình hình Bí thư vẫn ổn chứ?
- A…cái đó…
Tả Suất ở đâu dây bên kia ấp úng.
Trần Kinh đột nhiên trùng xuống, ý thức quả nhiên có chuyện.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
- Bí thư Tỉnh ủy Mạc Chính của chúng tôi bảo tôi hôm nay tới Giang Ninh, chủ yếu là thăm hỏi Bí thư Sa…
Tả Soái ở bên kia đầu đầu dây dừng lại thật lâu, mới cố gắng thốt ra mấy từ:
- Tình hình không lạc quan lắm, cậu tới sẽ rõ.
Trần Kinh trong nháy mắt xuất hiện vô số ý niệm trong đầu.
Hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, hắn muốn hỏi rút cục Bí thư Sa làm sao? Hiện tại đang ở đâu? Mình phải đi đâu mới có thể gặp ông ấy….
Nhưng mấy câu hỏi này cũng không thích hợp.
Trần Kinh rất chú ý tới tin tức của các tỉnh thành, nhưng không thấy tin gì liên quan tới sự cố của Bí thư Sa Minh Đức.
Bí thư Sa hiện tại đường đường là Uỷ viên cục chính trị trung ương, là nhân vật hết sức quan trọng trong chính đàn nước cộng hòa.
Một nhân vật như vậy, xảy ra vấn đề lại không có báo cáo của giới truyền thông, điều này có ý nghĩa gì?
Hàm ý tình huống tuyệt mật, phạm vi người biết khá hẹp.
Sự việc cần giữ bí mật, đáng phải giữ bí mật?
Trần Kinh trong lòng nhất thời không thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, hắn đơn giản ăn điểm tâm, đi thẳng tới sân bay, sau đó bay thẳng tới Giang Ninh.
…Giang Ninh, Trần Kinh đi ra từ đường đi cho khách của sân bay ra, gọi điện cho Tả Soái.
Hắn vừa lấy điện thoại ra, liền thấy Tả Soái vẫy tay với mình ở cửa con đường.
Hắn vội cất điện thoại vào, bước nhanh tới nói:
- Chủ nhiệm Tả, anh khách sáo quá rồi, còn phiền anh đích thân tới đón tôi.
Tả Soái khóe miệng co rút, lộ ra một nụ cười, nhưng chợt sắc mặt anh ta lại nghiêm túc nói:
- Là Bí thư sắp xếp, Bí thư rất không vui khi anh tới, nhưng….
Trần Kinh cắn môi nói:
- Chủ nhiệm Tả, rút cục Bí thư xảy ra chuyện gì?
Tả Soái mặt biến sắc, chỉ chỉ ô tô bên ngoài nói sang chuyện khác:
- Lên xe trước đi.
Tả Soái lái xe, ánh mắt không hề chớp, nhìn về phía trước, qua thật lâu, anh ta nói:
- Chủ nhiệm Trần, lát tới bệnh viện anh không được ở lại quá lâu, nhiều nhất chỉ được ở lại nửa tiếng, về điều lệ giữ bí mật tôi không cần nói thêm với anh nữa.
Đã là Bí thư Mạc sắp xếp anh tới, chắc chắn ông ấy đã biết mọi việc trước rồi.
Anh ta thở dài thườn thượt nói:
- Bí thư hiện tại rất khó khăn, cũng rất đau đớn, chúng tôi đều rất khó chịu…
Trần Kinh mặt biến sắc mấy lần, môi hắn run run, nhưng cuối cùng cố kìm không nói lời nào.
Hắn nhếch môi, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong đầu có vô số ý niệm đan xen.
Từ sâu trong lòng, sự tiếp xúc của Trần Kinh và Sa Minh Đức cũng không nhiều như bên ngoài đồn đại.
Năm đó ở Sở Giang, cấp bậc của Trần Kinh quá thấp, khó có thể gặp mặt Bí thư Sa.
Mà sau khi Sa Minh Đức rời khỏi Sở Giang, Trần Kinh đi Lĩnh Nam.
ở Lĩnh Nam Trần Kinh cũng chỉ gặp Sa Minh Đức một lần.
Nhưng mấy lần gặp nhau hữu hạn này, Trần Kinh lại cảm giác quan hệ của mình và Sa Minh Đức chưa từng thân thiết như vậy.
Không thể nghi ngờ, làm hậu bối, Trần Kinh rất cảm động đối với sự quan tâm của Bí thư Sa đối với mình.
Mà thái độ làm việc của Sa Minh Đức, niềm tin kiên định, nghệ thuật lãnh đạo, sức hấp dẫn cá nhân, cũng khiến Trần Kinh học hỏi được rất nhiều.
Có đôi khi Trần Kinh nghĩ, mình chẳng qua chỉ là một đứa con của một gia đình dạy học, vì sao Bí thư Sa lại dành cho mình nhiều sự quan tâm và cổ vũ như vậy?
Không thể nghi ngờ, về phương diện dẫn dắt hậu bối, Sa Minh Đức thực sự không có suy nghĩ cá nhân.
Trong khi Trần Kinh nghĩ ngợi lung tung, xe đã lái vào bệnh viện Quảng Từ thành phố Giang Ninh.
Xuyên qua sân bệnh viện, phía sau có một con đường yên tĩnh.
Đi thẳng theo con đường, chừng 1km, bên kia chính là khu phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Quảng Từ.
Đi tới đó, lòng Trần Kinh đột nhiên khẩn trương.
Tả Soái tìm được chỗ đỗ xe, hai người xuống xe, Trần Kinh mới phát hiện xung quanh canh phòng nghiêm ngặt, bên ngoài sân bước tường bao màu đỏ, hai cảnh sát có vũ trang vai vác súng, đạn lên nòng đứng thẳng tắp canh giữ ở cửa.
Mà đi qua lối đi này, cách mấy mét lại có một trạm gác nghiêm mật.
Tả Soái dẫn Trần Kinh đi dọc con đường thông suốt vào bức tường bao màu đỏ.
Bên trong là một viện nhỏ.
Trong sân cây cỏ um tùm, mà điều khiến người khác chú ý là có một giàn nho lớn.
Đã là mùa thu, dàn nho um tùm màu xanh.
Mà hoa cỏ trong viện cũng tranh nhau khoe sắc, rất xinh đẹp.
Ánh mắt Trần Kinh đảo qua viện, ánh mắt nhanh chóng dừng lại dưới dàn nho.
Bên dưới dàn nho đặt một chiếc bàn và một cái ghế, phía trước là trà và ghế sô pha làm bằng gỗ cử mộc.
Trên ghế làm việc, một người đang ngồi thẳng.
Ông ta mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh biển, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám.
Từ mép tai, hình như tóc ông ấy đều bị cạo đi, mép tai không có dấu vết gì của tóc.
- Bí thư…Sa.
Trần Kinh bước một bước về phía trước, giọng nói có chút kích động.
Sa Minh Đức đang xem một văn kiện trong tay, ông ta nghe thấy tiếng kêu của Trần Kinh, quay đầu nhìn hắn.
Ông ta quay đầu lại, Trần Kinh rõ ràng phát hiện, Sa Minh Đức gầy hơn trước đây rất nhiều, hai gò má cao lồi ra, đôi mắt như rất có thần.
Nhưng ánh mắt khiếp người như vậy, khiến người ra như có áp lực vô hình.
Tả Soái tiến đến bên cạnh Sa Minh Đức nói:
- Bí thư, Chủ nhiệm Trần ngàn dặm xa xôi chạy từ Việt Châu tới, đặc biệt tới thăm anh đây.
Sa Minh Đức thu hồi ánh mắt, không nói gì, chỉ cái ghế sô pha trước bàn làm việc.
Trần Kinh không ngồi, hắn đến gần Sa Minh Đức, mũi hơi cay cay, nói:
- Bí thư, anh…
Sa Minh Đức mở miệng, thanh âm rất khàn nói:
- Ngồi đi, tiểu Tả, cậu đem hộp Long Tỉnh trong phòng tới đây, tiểu Trần thích uống trà.
Tả Soái từ từ lui xuống.
Sa Minh Đức lại chỉ sô pha nói:
- Ngồi đi, đây là văn phòng lộ thiên của tôi, hoàn cảnh cũng không tệ lắm đúng không?
Trần Kinh từ từ ngồi trên sô pha, ánh mắt không rời khỏi Sa Minh Đức.
Nhìn thấy Sa Minh Đức lúc này, Trần Kinh có ngốc tới đâu cũng biết, cơ thể ông mắc bệnh nghiêm trọng.
Người gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, tóc cũng cạo sạch, thanh âm cũng thay đổi, không hồn hậu như trước, trở nên khàn khàn.
- Là Bí thư Mạc của các cậu bảo cậu tới.
Trần Kinh gật đầu nói:
- Đúng thế, Bí thư Mạc tối qua nói chuyện với tôi, cuối cùng ông ấy bảo tôi tới Giang Ninh thăm anh.
Sa Minh Đức khoát tay nói:
- Tôi trông chẳng ra sao, cậu nhìn tôi bây giờ có khỏe không? Bí thư Mạc của các cậu làm việc thừa rồi.
Ông ta mỉm cười, buông văn kiện trong tay xuống, dùng ngón tay chỉ lên hư không, chuyển chủ đề:
- Tiểu Trần, mấy năm nay cậu làm công tác ở Lĩnh Nam, khiến cậu thay đổi rất nhiều, so với thời điểm ở Sở Giang năm đó, cậu trầm ổn hơn rất nhiều, điều này rất đáng cổ vũ.
Trần Kinh trầm ngâm nói:
- Bí thư, anh phải giữ gìn sức khỏe, hiện tại đối với Tô Bắc mà nói là thời cơ phát triển tốt nhất, mọi người dân Tô Bắc đều hy vọng dưới sự lãnh đạo của anh sẽ tái dựng thời huy hoàng.
Sa Minh Đức hừ hừ nói:
- Tiểu Trần, lời này của cậu có chút trái lương tâm thì phải? tô Bắc xây dựng thời huy hoàng, Lĩnh Nam các cậu có thể vui sao?