Trong khoảng thời gian gần đây tinh thần của ông ta luôn ở trong trạng thái không tốt, nhất là ở hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng lần trước, Bí thư thành ủy Ân công khai phê bình tính nguyên tắc trong công việc của ông ta rất kém, không quan tâm đến doanh nghiệp nhà nước, gây nhiễu loạn, động chạm đến rất nhiều thành phần, khiến cho công tác của Thành ủy hiện nay vô cùng bị động.
Lời nói của Ân Lâm biểu thị thẳng thắn, Đường Chiêu Chiêu là người chịu trách nhiệm chủ yếu!
Ngay lúc đó ông ta dự đoán được sự tình e rằng không ổn, hiện tại chuyện của Đức Cao huyên náo càng ngày càng lợi hại, náo loạn trong cuộc họp Mặt Trận Tổ Quốc một lần, đại hội cấp cao lại náo loạn một lần nữa.
Ồn ào như vậy, toàn tỉnh đều biết, gây sự chú ý của Tỉnh Ủy, tiếp theo đương nhiên là nghiêm túc sử lý, truy cứu trách nhiệm.
Đường Chiêu Chiêu cảm nhận sâu sắc bản thân chạy trời không khỏi nắng, vì cái gọi là phục hưng Đức Cao, tiền đồ chính trị của bản thân cũng mang ra đánh cược.
Nhưng là thật ngoài ý muốn, hôm nay Ân Lâm lại đơn độc tìm ông ta nói chuyện, thái độ thay đổi 180 độ.
Đang lúc nói vấn đề, Ân Lâm mở lời nói:
-Anh Đường, trong công việc anh cũng không nên gây áp lực quá lớn, chúng ta là một đoàn thể, xảy ra vấn đề cũng không phải vấn đề của một người nào cả. Gặp phải khó khăn, cần thiết chính là tất cả phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn.
Hiện tại chúng ta đang thực hiện cải cách doanh nghiệp nhà nước, chặt đứt tài lộ của người khác, dẫn đến sự bất mãn của một số người, bọn họ muốn phản kích lại, muốn tìm sai sót của chúng ta, đây là điều bình thường.
Cái này không chứng minh công việc của chúng ta là sai, hơn nữa không thể thể hiện công tác của anh là đã phạm sai lầm, như vậy sẽ không khách quan và không công bằng!
Đường Chiêu Chiêu bị biểu đạt của Ân Lâm làm cho phát sốt, không hiểu sao bỗng nhiên hôm nay thái độ nói chuyện của bí thư hôm nay lại nhất quán đến vậy.
Hai người hàn huyên rất lâu. Cuối cùng Đường Chiêu Chiêu đã hiểu, hóa ra là Bí thư Tỉnh Ủy Trần đang chủ đạo điều tra chặt chẽ vấn đề của Đức Cao, Ân Lâm hiện tại trong lòng không khỏi sợ hãi!
Đường Chiêu Chiêu không hề ngốc, ông ta rất nhanh liền hiểu được, Trần Kinh điều tra chuyện này, vô hình chung là cho bản thân sự hỗ trợ.
Bằng không, chuyện nội bộ của Đức Cao, tám chín phần mười sẽ sử lý cái gọi là “Người có trách nhiệm”, sau đó đem sự tình to biến thành nhỏ, toàn bộ san bằng.
Hiện tại Trần Kinh điều tra thật sự. Vấn đề doanh nghiệp Đức Cao mấy năm này. Vấn đề nhân sự, chính là mấy cái vấn đề ”Người chịu trách nhiệm”sao?
Đường Chiêu Chiêu cũng hiểu dụng tâm của Ân Lâm, Ân Lâm nói vậy là cũng biết quan hệ của mình và Trần Kinh rồi, bằng không.Anh ta cũng không có chuyện hạ mình chiếu cố. Cũng không phải khổ tâm nói cái chuyện đồng cam cộng khổ cùng vượt qua cửa ải khó khăn những lời này.
Nói thật lòng. Trong lòng Đường Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bản thân đã làm đến chức Phó chủ tịch Thành phố rồi làm việc vẫn như trước không thể tự lập, xảy ra vấn đề vẫn còn phải để Trần Kinh đi giải quyết hậu quả. Đến khi nào thì mới có thể chân chính lớn lên?
...
Kinh Giang, Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy, Trần Kinh hôm nay đến Kinh Giang thị sát xưởng đóng tàu Kinh Giang làm công việc chỉ định cuối cùng ở nơi này.
Người ở hiện trường hôm nay rất nhiều, ngoại trừ các lãnh đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố, lãnh đạo quân khu, lãnh đạo xưởng đóng tàu, đều tới hiện trường.
Khi Trần Kinh đem ranh giới mới của xưởng đóng tàu vẽ lại lại trên bản đồ xong, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.
Mà lần xác định ranh giới này, cũng khẳng định công việc của xưởng đóng tàu Kinh Giang hoàn thành một cột mốc lớn, sau này Kinh Giang cũng không cần đất, về phương diện tài chính và các vấn đề khác do xưởng đóng tàu ủng hộ rồi.
Mà xưởng đóng tàu từ đây sé đi vào quỹ đạo, chân chính bắt đầu đi vào kiến thiết và hoạt động, sau khi xưởng đóng tàu Hoàng Hải thực hiện thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, công việc hợp tác, mang lại một giai đoạn có tính thắng lợi.
Buổi trưa, Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Giang tổ chức tiệc rượu.
Bàn của Trần Kinh, có tân Bí thư Thành ủy Từ Binh, Phó chủ tịch Thành phố Liễu Tân Lâm, phó Tư lệnh quân khu Thu Nhược Hàn, Tổng giám đốc Hoàng Lật Nhiên của xưởng đóng tàu, và các quan khách khác, không khí vô cùng sôi nổi.
Trần Kinh trở lại Kinh Giang, các vị đồng liêu ở Kinh Giang vô cùng vui mừng, người người đều toàn tâm toàn ý tiếp đãi.
Trần Kinh cụng ly với Từ Binh, nói:
-Anh Từ, hôm nay là một ngày vui, công tác của xưởng đóng tàu năm nay là một bước ngoặt. Công việc về sau của xưởng đóng tàu các anh xem như là đã qua một giai đoạn, tôi cảm thấy công việc tiếp theo có hay không nên cân nhắc đến bến tàu rồi?
Từ Binh nâng ly uống một hơi cạn sạch, nói:
-Bí thư, chỉ thị này của ngài quả là đúng lúc, chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Xây dựng bến tàu là kế hoạch của năm nay, chúng tôi đang làm đấu thầu, công việc này vẫn là do Tân Lâm nắm giữ đấy!
Liễu Tân Lâm sớm đã uống đến đỏ mặt tía tai, anh ta hắng giọng nói:
-Bí thư, tôi bày tỏ chút thái độ, chuyện xây dựng bến tàu chúng tôi nhất định làm, tranh thủ trong khoảng thời gian ba năm toàn bộ làm xong. Mục tiêu ngài định ra cho chúng tôi năm đó, hiện tại mục tiêu chúng tôi không thay đổi, tuy nhiên thời gian đạt được mục tiêu chúng tôi còn phải xiết chặt hơn!
Không khí uống rượu và nói chuyện vô cùng sôi động, một đám cấp dưới ở Kinh Giang của Trần Kinh, đều nhân cơ hội này chạy đến trước mặt Trần Kinh biểu lộ quyết tâm, hạ quân lệnh, vô cùng bận rộn.
Cán bộ Kinh Giang không cảm thấy gì, Quân khu còn có đám người xưởng đóng tàu có chút bị gạt ra rìa.
Thu Nhược Hàn từ lúc bắt đầu, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái.
Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Giang tổ chức bữa tiệc này đến tột cùng là làm cái gì? Không phải là chúc mừng ranh giới xưởng đóng tàu cuối cùng đã được xác định hay sao?
Như thế nào biến thành như tiệc dành cho cá nhân Trần Kinh?
Nhìn xem đội ngũ mời rượu, những người ngồi ở bàn kia, như đèn kéo quân từng người kéo đến, tất cả đều quây một vòng quanh Trần Kinh.
Phía dưới Cục trưởng, Chủ nhiệm, bí thư khu huyện, mỗi người đều đến biểu lộ quyết tâm, mỗi người đều vỗ ngực, không hề có ý nào mới, cùng một câu nói người trước đã nói rồi, người tiếp sau vẫn lặp lại, nghe đến mức lỗ tai đều có kén.
Mà Trần Kinh cũng là một con sói hóa trang đến lợi hại, mỗi một người đến, cũng không nhìn thấy cốc rượu của hắn cạn, nhưng làm ra bộ chỉ thị, làm như có thật.
Mà những cán bộ bị hắn chỉ thị, từng người hưng phấn bộ dạng, giống như uống phải mật ngọt, là cái chỉ thị ghê gớm gì? Làm cho bọn họ cao hứng đến như vậy?
Ngay tại lúc cô đang khó chịu trong lòng, ngồi bên cạnh cô là Phó chủ tịch thành phố Liễu Tân Lâm đến bên nói:
-Phó tư lệnh Thu, hôm nay cô là đại biểu của Quân phân khu, như thế nào cũng phải bày tỏ một chút, kính trưởng ban thư ký một ly đi?
Anh ta chỉ chỉ Tổng giám đốc Hoàng:
-Vừa nãy Tổng giám đốc hoàng cũng bày tỏ rồi, Quân phân khu nếu như lạc hậu rồi, công việc xây dựng của bộ đội có hay không bị chậm lại?
Thu Nhược Hàn nhướn mày nói:
Chủ tịch thành phố Liễu, quy củ của bộ đội nghiêm, lệnh cấm rượu vừa mới ra, ngài là muốn tôi làm phản lại quân lệnh sao?
Liễu Tân Lâm sửng sốt, nhìn chằm chằm Thu Nhược Hàn trong lòng không thấy thoải mái.
Trong lòng nghĩ thầm Phó tư lệnh Thu này, nhìn qua chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao lại không hiểu quy củ đến như vậy, không nhận thức được thời vụ!
Trần Kinh thật vất vả mới về Kinh Giang một lần, trên dưới Kinh Giang ai cũng đều vui mừng, cô ta lại nhảy ra một lệnh “Cấm tửu lệnh”, đây không phải là tranh cãi sao?
Ngay lúc anh ta đang nói, Trần Kinh quay đầu liếc anh ta một cái, khoát tay nói:
-Được rồi, Tân Lâm, người ta là nữ đồng chí, cậu ép người ta uống cái gì rượu? Hôm nay mấy người bạn già chúng ta uống vài chén, náo nhiệt một chút là được rồi, có chừng có mực, đừng làm đến độ say khướt, ảnh hưởng đến công việc!
Trần Kinh vừa nói, Liễu Tân Lâm lập tức ngừng lời, trở nên ngoan ngoãn rồi.
Nhưng Thu Nhược Hàn vừa nghe Trần Kinh nói những lời này, Cơn tức trong lòng càng tăng.
Nữ nhân thì sao?Nghe khẩu khí của Trần Kinh nữ nhân thì không uống được rượu?
Thu Nhược Hàn nhìn thấy trước mặt có một bình rượu Ngũ Lương Dịch, thì chợt có một sự kích động muốn cùng Trần Kinh so một lần, xem ai là người không trụ nổi trước.
Nhưng chung quy, cô ta vẫn không lấy được nổi dũng khí, vừa nãy cô mới nói lệnh cấm rượu, bây giờ lại động đến rượu, không phải là tự mình vả vào mặt mình hai sao?
Uống rượu chưa đã, Thư ký tiểu Đường của Trần Kinh lặng lẽ tiến vào nói nhỏ vào tai Trần Kinh vài câu.
Trần Kinh hơi nhíu mày, nói:
-Để cho bọn họ chờ đi! Hừ, lúc trước từng người một đều ngồi ở Lã Vọng câu cá, lúc này lại gấp rồi?
Thư ký Tiểu Đường cười có chút xấu hổ, lui ra ngoài.
Từ Kinh đến gần nói:
-Trưởng ban thư ký, có chuyện gì vậy? Tôi đoán một chút, có phải là chuyện của Đức Cao hay không?
Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Tinh ranh Từ Binh anh, chuyện gì cũng đều không gạt được anh à!
Từ Binh cười to nói:
-Bí thư trưởng, năm đó tôi cũng đã nói, Dức Cao muốn học tập Kinh Giang chúng ta, thái độ khiêm tốn đó. Ân Lâm không được, mượn danh nghĩa học tập, nhưng căn bản lại không có tâm tính muốn làm đệ tử.
Ăn Tết năm nay, cũng không thấy anh ta mang một bầu rượu đến nhà ngài để bái sư, anh ta có thể học được cái gì? Da lông đều không học đến!
Hắn dừng một chút, chuyển giọng nói:
-Có câu họi là gì? Vẽ Hổ không thành thành vẽ chó, Đức Cao học theo khuôn mẫu Kinh Giang chính là như vậy, tốt thì một chút không học được, trái lại trở ngại lại học được một đống lớn. Cải cách doanh nghiệp nhà nước là làm như vậy sao?
Lúc trước trưởng ban thư ký ngài lãnh đạo chúng tôi cải cách chế độ, những gian khổ khó khăn trong đó, Ân Lâm hắn tưởng rằng là cưỡi ngựa xem hoa như vậy chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm cho rõ ràng, ngây thơ quá rồi!
Liễu Tân Lâm có chút say rồi, anh ta đỏ mặt nói:
-Bí Thư Từ nói đúng quá, tôi tràn đầy cảm động. Những cái khác chúng ta không nói, chính là nói công việc thay đổi chế độ xưởng đóng tàu Kinh Giang. Đây chính là kinh điển trong kinh điển!Một xưởng đóng tàu mang đến cho ta mười mấy tỉ thu nhập tài chính, Ân Lâm anh ta có thể học được sao?
Nếu như anh ta đến vận hành hạng mục cải cách, phỏng chừng đã sớm chắp tay tặng không cho người ta rồi. Còn có thể có được thành tích như vậy?
Liễu Tân Lâm chậm rãi nói, mặt mày hớn hở, làm cho Thu Nhược Hàn đứng bên cạnh nghe thấy sắc mặt đại biến.
Chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang, cô ta canh cánh trong lòng, chính bởi vì co nghĩ sai một chút, làm cho cuối cùng xưởng đóng tàu Hoàng Hải phải tốn mười mấy tỉ mới đạt được cổ phần của xưởng đóng tàu.
Hôm nay Liễu Tân Lâm lại ở nơi này, ôn lại chuyện xưa, ở ngay tại trước mặt cô vạch trần thương thế của cô, cô làm sao có thể chịu được?
Cô không hề do dự, lập tức đứng lên nói:
-Các vị lãnh đạo, các ngài ăn uống cho tốt, tôi ăn no rồi! Đi trước một bước!
Cô quay đầu đi ngay, sắc mặt cực kỳ khó coi, tất cả mọi người ở hiện trường đều choáng váng, Liễu Tân Lâm ngây người ra như phỗng.
Duy chỉ có Trần Kinh là không nhịn nổi buồn cười, dùng tay chỉ Liễu Tân Lâm nói:
-Anh đúng thật là mồm rộng, lại ở trước mặt Phó Tư lệnh Thu nói về chuyện của xưởng đóng tàu Kinh Giang, cô ta có thể cho ngươi sắc mặt tốt xem?