Nỏ ghép lại hiệu lực rất mạnh, cơ quan giòn vang, một mũi tên bắn ra như gió, một con nai trúng tên ngã lăn ra, uy lực của mũi tên không ngờ đâm xuyên qua người con nai, thế đi của mũi tên nhọn không giảm, đâm thẳng vào một cái hốc cây ở đối diện, chui thật sâu vào bên trong.
Thân mũi tên đã đứt, máu rơi trên đầu mũi tên, còn có lông nai dính ở trên, mùi máu tanh tràn ngập, cùng với mùi cỏ phát ra sau mưa, có chút làm người ta sặc.
-Tốt! Tốt! Một mũi tên xuyên tim! Chủ tịch Thẩm tiễn pháp siêu quần!
Một người trung niên sau lưng Thẩm Bắc Vọng vỗ tay nói, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Người đàn ông trung niên này là đại quản gia của Thẩm gia tên là Giản Lâm, ở xã hội bây giờ mà nói, cái gọi là đại quản gia thật ra chính là người quản lý chuyên nghiệp.
Thân phận đối ngoại của Giản Lâm là Chủ tịch tập đoàn biển xanh Thẩm Thị, tập đoàn biển xanh là năng lượng hạt nhân mà Thẩm Thị đặc biệt phát triển ở đại lục, người đại diện của Thẩm Thị ở đại lục là Thẩm Bắc Vọng, cho nên Giản Lâm cũng được coi là trợ thủ đắc lực của Thẩm Bắc Vọng.
Thẩm gia là một gia đình rất đặc thù.
Đầu tiên Thẩm Hải xuất thân là xã hội đen, danh tiếng lớn, nhưng thanh danh lại không tốt, có rất nhiều quý tộc duy trì quan hệ với Thẩm gia, cũng có kiêng kị, đây là việc rất tinh tế.
Thẩm Hải là người truyền thống, điều này thì từ thân phận quản gia của Giản Lâm có thể thấy được.
Thẩm Hải thích những thứ truyền thống, tâm phúc hạt nhân của ông ta đều là là lấy gia tộc bồi dưỡng mà nên, Giản Lâm chính là người nổi bật trong số đó.
Thẩm Bắc Vọng bỏ cung nỏ trong tay xuống, nhạt nhẽo vỗ vỗ tay, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nói:
-Khu săn bắn nhỏ như vậy thật vô vị, thật sự muốn đi Bắc Việt chơi lần nữa!
Giản Lâm mỉm cười không nói, con cháu Thẩm gia từ nhỏ đều trưởng thành trong tranh đấu quyền mưu cơ biến và máu tanh.
Con cháu của Thẩm Hải đi đến bất kì nơi nào, nhân tử bạo lực trong người không bao giờ nhạt đi, qua niệm của Thẩm Hải chính là nắm đẫm luôn luôn phải cứng hơn người khác.
Không có nắm đấm thì không có lý lẽ, đây chính là logic của Thẩm Hải.
Thẩm Bắc Vọng trong đám con cháu của Thẩm Hải đã được coi là rất nho nhã rồi.
Thẩm Bắc Vọng còn có mấy người anh em ở Hong Kong, ở nước ngoài, giết người phóng hỏa, cầm đầu xã hội đen không chuyện gì xấu là không làm. Đó mới là bạo lực chính cống, có thể chính vì nguyên nhân này, Thẩm Bắc Vọng mới được chọn tiến vào đại lục.
Thẩm Hải là từ đại lục đi ra. Ông ta rất am hiểu quy tắc đại lục.
Cái mà Thẩm Thị làm ở Hong Kong và hải ngoại, ở đại lục không thể thực hiện được.
Sự phát triển ở đại lục cần mưu trí, cái cần thiết là hiểu biết sâu sắc về cơ cấu quyền lực. Bất kỳ bạo lực nào ở đây đều không có chỗ dung thân, điểm mạnh của Thẩm Thị ở đây không có cách nào phát huy được.
-Chủ tịch Thẩm, Nhị ca đã xảy ra chuyện rồi có biết không? Xảy ra chuyện ở Đông Dương!
Giản Lâm thấp giọng nói.
Thẩm Bắc Vọng quắt quắt miệng, lạnh lùng nói:
-Không phải là bị chặt có một cánh tay sao? Lão nhân không phải hạ lệnh truy sát, chặt đầu của con bê Đông Dương sao? Một cánh tay đổi lấy cái mạng, hơn nữa trên đất khách, Lão Nhị đáng lắm.
Sắc mặt Giản Lâm hơi biến đổi.
Đấu tranh nội bộ trong Thẩm gia rất kịch liệt, đặc biệt đến đời thư ba, con cháu đông đúc, lục đục với nhau, đấu tranh không dứt.
Nhưng Thẩm Bắc Vọng và Thẩm Nhị gia quan hệ rất thân thiết, hai người là anh em sinh đôi.
Nhưng cho dù là anh em sinh đôi, Thẩm Bắc Vọng đối với tai nạn suýt chết của Thẩm Lão Nhị rất sắt đá, không chút động lòng.
Người của Thẩm gia đều có tính tình như vậy sao?
Nhìn sống chết, nhìn vong mạng như cơm bữa. Ở đây không có chuyện thương hại và đồng tình, vĩnh viễn chỉ có máu tanh và trả thù.
Thẩm Bắc Vọng liếc nhìn Giản Lâm một cái, ánh mắt sắc bén, ông ta lạnh lùng nói:
-Hôm nay tâm trạng tôi tốt, đừng nhắc đến những chuyện làm người ta thấy buồn lòng. Anh có biết tên Lục Đào không?
-Lục Đào? Khai thác khoáng sản Việt Tây Lục Đào sao?
Thẩm Bắc Vọng hừ hừ nói:
-Chính là tên đó. Tên đó ỷ vào thế lực nhà mình, ngang ngược ương ngạnh, thật sự muốn Lão Nhị đến lột da nó ra!
-Việc này không được, Chủ tịch Thẩm…
Thẩm Bắc Vọng lạnh lùng cười, miệng nhếch lên.
Anh ta đương nhiên biết là không được, nếu được thì mấy năm nay ở Lĩnh Nam không biết đã lột da bao nhiêu người rồi, còn cần phải nhẫn nhịn như lúc này không?
Nhưng hôm nay tâm trạng Thẩm Bắc Vọng tốt là có lý.
Hiện tại bên ngoài đang đồn đại, nói Trần Kinh trị Lục Đào rồi, chuyện này bị lan truyền xôn xao dư luận, thậm chí làm cho giới truyền thông điên cuồng đuổi theo.
Tuy rằng, chuyện này không có thật, nhưng có thể thấy Lục Đào chật vật không chịu nổi, mệt mỏi ứng phó, hơn nữa khổ không thể tả, Thẩm Bắc Vọng cảm thấy thoái mái, tất cả những oán khí tồn đọng trong lòng mấy tháng nay, dường như đều biến mất!
-Lão Giản, sau này chúng ta phải chú ý quan tâm Trần Kinh, người này có thể kết giao nhiều hơn, người mà Lão nhân gặp qua, chúng ta tuyệt đối không được phớt lờ!
Thẩm Bắc Vọng nói.
Anh ta bình thường ít nói, hôm nay lại nói với Giản Lâm nhiều như vậy dường như đã phá lệ rồi.
Nói xong những lời này, ông ta không thèm để ý đến Giản Lâm nữa, mang theo cung tên một mình rời đi, để lại Giản Lâm một mình cẩn thận nghiền ngẫm ý đồ của Thẩm Bắc Vọng...
…
Mà ở bên kia, doanh nghiệp trẻ nổi tiếng nhất Lĩnh Nam, con cưng của Lĩnh Nam Lục Đào lại nổi trận lôi đình.
Mấy ngày nay bọn họ không dám ra ngoài, cứ ở nhà cũng không cách nào yên ổn.
Các loại điện thoại gọi đến, người quen, người không quen đều hỏi thăm tình hình gần đây của gã.
Càng làm cho gã khó chịu chính là điện thoại liên tục đến từ truyền thông, khiến gã thật sự cuồng điên không ngừng.
Gã sống mấy thập niên rồi, việc gì cũng đều gặp qua rồi, công tử bột tranh đấu hiếu thắng, đánh cờ giữa các tập đoàn lợi ích, các loại hỗn tạp lộn xộn gã đều nếm mùi rồi, nhưng bất đắc dĩ như lúc này, chuyện hoang đường như vậy gã chưa gặp bao giờ.
Một Lục Đào thật giả, làm cho thần kinh gã căng thẳng, không biết phải đối mặt với cục diện thế nào bây giờ.
Bên ngoài tin đồn rộ lên khắp nơi, những người bình thường trở mặt với gã nhân lúc gặp họa ném thêm đá vào, càng làm cho gã uất hơn đó là, Lão nhân ở nhà nhất định không cho gã ra mặt làm sáng tỏ, việc này giống như bị người ta đổ một chậu cứt trên đầu mà lại không được lau, không được rửa.
Chỉ có thể đội mùi hôi thối này trên đầu, cái loại cảm giác này có chịu không cần phải nói.
Lục Đào không thể làm sáng tỏ, trong chuyện này là có tính toán đấy.
Mấy năm này Lục Đào nổi trội quá, mặc dù hào quang nhiều, nhưng cũng với hào quan thì gã cũng đắc tội không ít người, Lục Đào trẻ tuổi khí thịnh, lại thích cậy mạnh, hiện tại không biết có bao nhiêu người ở sau lưng theo dõi gã!
Hơn nữa, người trong nước đều đố kỵ, Lục Đào mấy năm nay phát tài lớn, Lão nhân trong nhà lại có số làm quan, ai nhìn mà không đố kỵ?
Vào lúc này, nếu Lục Đào không bình tĩnh, ra ngoài giải thích, sợ rằng càng nói càng loạn, kết quả là thật sự thu hút sự chú ý của giới truyền thông, việc này mà điều tra không biết sẽ tra ra bao nhiêu chuyện.
Thời gian này, chỉ cần thu hút sự chú ý của Ban tổ chức, muốn điều tra một cán bộ có vấn đề thật sự quá dễ.
Lục Đào không có cách nào mà vỗ ngực nói mình trong sạch, đường đường chính chính.
Bởi vì có khổ trung, Lục Đào bắt buộc phải nhẫn nhịn.
Tận trong thâm tâm, Lục Đào sớm đã mắng chửi Trần Kinh một ngàn lần rồi.
Trần Kinh vừa mới giở chiêu thật giả Mỹ Hầu Vương lúc người ta không đề phòng, quá độc ác, trong lòng Lục Đào hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã có hận đến đâu đi chăng nữa, cũng làm được gì chứ?
Đặc biệt là trong đầu gã nghĩ đến Đường Ngọc, gã vẫn không tin Đường Ngọc và Trần Kinh thật sự trong sạch.
Xã hội này, nam nữ ở cùng nhau thì sẽ...
Trước kia Đường Ngọc cứ năm bữa ba ngày lại xuống Hải Sơn, có phỏng vấn gì đặc biệt đáng để cô chăm chỉ như vậy? Nói không chừng chính là đi gặp tình lang.
Nữ nhân bên cạnh Lục Đào không ít, duy chỉ có Đường Ngọc khiến gã thật sự động lòng.
Hiện tại người con gái gã thích lại ở bên cạnh người đàn ông khác hầu hạ, bản thân gã lại bị người ta trị cho tối tăm mặt mũi, cảm giác dày vò này không thể tưởng tượng nổi.
…
Ân Đình Đình ngâm nga bài hát, trên tay nghịch móc khóa, nhảy nhót đi vào thang máy.
Trên tay cô cầm túi xách mới Goldlion, lại vừa mới mua thêm một bộ váy hoa dài, tóc cũng uốn thành gợn sóng, trong thang máy, thép crom nhôm hợp kim giống như gương phản xạ hình tượng của cô bây giờ, cô có chút tự kiêu chuyển mình, trong lòng đắc ý đừng hỏi.
Trước đây, trang phục và phụ kiện như vậy cô động cũng không dám động đến.
Một thân quần áo như vậy, hơn một nghìn tệ, tương đương với nửa tháng lương trước đây của cô rồi, tiêu nhiều tiền như vậy vào trang phục, đó có thể bị sét đánh rồi.
Nhưng hiện tại khác rồi, cô làm trong ngành gỗ Vĩnh Hưng.
Vừa mới vào, công ty đã cho một số tiền để ổn định gia đình, còn có tiền lì xì, tiền kí hợp đồng, tiền linh tinh cộng lại cũng hơn hai mươi nghìn.
Về tiền lương, thấp nhất là 4000, trích phần trăm tính riêng.
Ngoài ra còn có thưởng giữa năm, thưởng cuối năm, tất cả cộng lại, bộ phận nhân lực tính cho cô là bảy tám mươi nghìn.
Càng không tin được chính là, công ty quy định trang phục chuẩn của nhân viên kinh doanh, hơn nữa còn có hơn hai nghìn tệ dùng để cải thiện hình tượng bề ngoài, yêu cầu nộp hóa đơn tri trả cho các cửa hàng, việc này bỗng nhiên làm cho Ân Đình Đình vui mừng hết sức.
Trước đây một năm thu nhập của cô mới có hơn ba mươi nghìn, bây giờ thu nhập thay đổi cao gấp nhiều lần, hơn nữa còn có nhiều phúc lợi như vậy, miếng ngon này rơi vào đầu cô làm cô hơi choáng.
Điều này cũng trực tiếp dẫn đến, cô không động não tiêu hai nghìn tiền phục trang này, cắn răng quyết định dùng hai nghìn này để cải thiện hình tượng của mình.
Con gái đều thích chưng diện.
Trước kia cuộc sống của Ân Đình Đình túng quẫn, về khoản này tự nhiên tính toán chi li, tính đi lại tính lại.
Năm đó cô vì muốn tiết kiệm nên đã bán vé máy bay công ty mua cho, tự mình ngồi tàu đi dự hội nghị.
Sau đó bị công ty phát hiện, cô bị cảnh cáo nghiêm khắc, việc này mới được bỏ qua.
Hiện tại mấy nghìn tiền quần áo, cô hoàn toàn có thể cầm hóa đơn giả đi lừa công ty.
Nhưng lần này, cô cuối cùng quyến rũ chiến thắng lý trí, tốn rất nhiều thời gian tạo cho mình được một thân hình cao cấp như vậy, cái đẹp trong lòng cô, không thể tưởng tượng.
-Bí thư Trần thật sự là quý nhân! Đại quý nhân! Mình không thể để hắn thất vọng, hình tượng này không đến mức làm hắn mất mặt chứ?
Ân Đình Đình nhìn vào hình ảnh trên tường thang máy tự tin nói một mình, vẫn không quên gãi đầu tạo dáng.
-Leng keng!
Thang máy đến nơi rồi!
Cô lưu luyến mãi cuối cũng nhìn lại bóng mình một lần, sau đó tự nhiên phóng khoáng hất tóc, xách túi xách nhỏ đi ra.
Chân trước của cô vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên ngẩn người…