Bí thư!
Lý Sinh Đạo cao giọng gọi Thư Trị Quốc.
Ánh mắt Thư Trị Quốc nhìn chằm chằm quyển sách, giống như bị một đoạn văn trên sách hấp dẫn, động tác y buông quyển sách đúng là lưu luyến như thế, vẫn đem sách để trên mặt bàn, ánh mắt y vẫn chậm chạp không thu trở về.
Thật lâu sau, y mới ngẩng đầu nhìn Lý Sinh Đạo nói, nhẹ nhàng ừ một tiếng:
- Cuối cùng đã đến, như thế nào? Hành động hôm nay thuận lợi chứ?
Lý Sinh Đạo đi đến phía trước Thư Trị Quốc đứng lại, sự ương ngạnh và sự sắc sảo lúc trước dần dần thu lại, y cung kính nói:
- Kế hoạch hành động trước đây đã hoàn thành tốt, rất thuận lợi, niêm phong mấy quán mạt chược, niêm phong một chỗ ăn chơi, nhìn thấy thật giật mình!
Căn cứ vào tiền lương công nhân viên chức Thái Thủy bới cũng không ra, có thể là cấp lãnh đạo bọn họ ăn chơi đàn điếm, một Phó Tổng, một đêm liền kêu năm cô, nhân viên phá án chúng ta bắt giữ y, thái độ của y cực kỳ kiêu ngạo, muốn gọi điện thoại thẳng cho ngài, tôi mang theo y từ trong Phòng tới đây, trong Huyện chúng ta có chút không khí, quả là nên trừng trị từng cái!
Thư Trị Quốc nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm trên mặt Lý Sinh Đạo, ánh mắt Lý Sinh Đạo cũng không trốn tránh, không lùi bước, hai người cứ nhìn nhau như vậy, thật lâu sau, Thư Trị Quốc cười ha ha, đứng dậy:
- Chủ nhiệm Hoàng, lấy trà cho Bí thư Lý, hôm nay chúng ta thức đêm đàm đạo, trò chuyện cho đã!
Hoàng Tiểu Hoa đem trà pha xong, nhẹ nhàng cầm chén trà tới trước mặt Lý Sinh Đạo, Lý Sinh Đạo cười ha hả, nói:
- Làm phiền Chủ nhiệm Hoàng! Chủ nhiệm Hoàng pha trà, chắc hẳn cũng thơm ngon hơn một chút!
Hoàng Tiểu Hoa xấu hổ cười cười, nói:
- Bí thư Lý thực khéo nói, ha hả…
Lý Sinh Đạo nâng chung trà lên, trà nóng nóng bỏng y uống có vị rất hưng phấn, y uống trà không coi ai ra gì, một ly trà đầy, y cứ uống sạch sẽ mới nói:
- Bí thư, ngài tìm tôi vì chuyện gì?
Trên tay Thư Trị Quốc bưng cà phê, bước thong thả lại đây, ngồi bên cạnh Lý Sinh Đạo nói:
- Không có chuyện quan trọng gì, tôi chỉ là nghe bọn cậu muốn làm hành động gì, nghĩ muốn hiểu rõ một chút đến tột cùng là hành động gì, mà cậu còn tự mình đôn đốc?
Lý Sinh Đạo nói:
- Cũng không tính là hành động đại sự, chỉ là Phòng Công an chúng tôi bất động đã lâu nên bên dưới khó tránh khỏi có chút bàn tán, mà bản thân chúng tôi cũng thật sự là rảnh rỗi đến phát chán, hơn nữa hai ngày gần đây nhất, tôi cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo muốn bắt vài con chim tới đây, nói là làm liền!
- Bất động thì không biết đạo lý, vừa động đã giật mình, vấn đề thật không ít! Khó trách Trần Kinh cũng sẽ trượng nghĩa nói thẳng, chung quy một đám người lập dị chúng ta bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, không biết có lôi ra được vấn đề nào không, người khác sao lại bắt chó đi cày chứ? Cái đó cũng không thiết yếu mà!
Gần đây tôi đang cân nhắc, chúng ta có thể mở một hành động lớn hơn nữa, trước mắt từ trên tay tôi đã nắm giữ được căn cứ tương đối chính xác, nếu hành động lần này thành công, phần lớn vấn đề của Lễ Hà đều có thể giải quyết, vĩnh viễn sẽ không giống như hiện tại, chúng ta bị động như vậy!
Lý Sinh Đạo nói chậm rãi mà Hoàng Tiểu Hoa ở một bên nghe được trong lòng thật lạnh!
Đây là Lý Sinh Đạo đang uy hiếp Thư Trị Quốc, y đang nói cho Thư Trị Quốc biết, trên tay y nắm rất nhiều căn cứ chính xác nếu Thư Trị Quốc muốn làm gì y, y chắc chắn sẽ đem tất cả tin tức nắm giữ đều nói thẳng ra hết, đó chính là kết cục cá chết lưới rách!
Vốn là nhằm vào hành động Lý Sinh Đạo, ngay tại lúc quan trọng lại xuất hiện hai chữ Đột nhiên, đã không tính đến Đột nhiên, khó khăn của hành động liền gia tăng gấp mười lần, nguy hiểm cũng gia tăng gấp mười lần.
Trái lại hiện tại, hành động còn chưa có bắt đầu, Lý Sinh Đạo đã đi hành động trước, điều động toàn Phòng cảnh sát quăng tới thị trấn Dịch Chu, cho là truy quét tệ nạn mại dâm, cờ bạc và ma túy.
Chẳng qua là nếu như điều động để truy quét tệ nạn mại dâm, cờ bạc, ma túy thật, có cần phải trận chiến lớn như vậy?
Thay vì hành động, còn không bằng thị uy, Lý Sinh Đạo chó cùng rứt giậu, một khi xé rách da mặt, khả năng phản kích cũng thực kinh người!
Hoàng Tiểu Hoa lúc này hiểu rõ, hành động mình khổ tâm tính kế đã thất bại, thất bại triệt để, thất bại tuyệt đối!
Quả nhiên Lý Sinh Đạo không phải là đèn đã cạn dầu, có quan hệ trực tiếp với cấp trên, nếu không phải như thế này, thì hành động chuyên nghiệp tuyệt mật của Ủy ban Kỷ luật thành phố, làm sao có khả năng có thể bị y biết trước chứ?
Nhìn Lý Sinh Đạo thẳng thắn sắc bén ngồi bên cạnh Thư Trị Quốc, thái độ cẩn thận tinh vi ngày thường thay đổi, bắt đầu nói một cách chậm rãi, đó chính là công khai khiêu chiến!
Bỗng nhiên trong lòng Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy có chút hoang đường, giới chính trị Lễ Hà hiện tại, không chỉ có Trần Kinh trẻ tuổi khí thịnh dám khiêu chiến với Thư Trị Quốc, Lý Sinh Đạo này cũng là trắng trợn hướng Thư Trị Quốc khiêu chiến, Thư Trị Quốc còn có uy tín gì đáng nói?
Một khi đã như vậy, bản thân cần gì phải e ngại Thư Trị Quốc như thế? Thư Trị Quốc khổ tâm tiến hành nhiều năm, không ngờ kết cục lại thành như vậy, thật sự là bi ai!
Hoàng Tiểu Hoa bưng chén trà của mình, cẩn thận thổi, thổi trà là giả, suy nghĩ vấn đề là thật.
Tối nay, Hoàng Tiểu Hoa vẫn rất khẩn trương, tâm tư nặng nề để cẩn thận ngẫm lại cũng không có, hiện tại, vào lúc thông hiểu, Lý Sinh Đạo và Thư Trị Quốc công khai ngả bài, tâm tư y rốt cục cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Bỗng nhiên, tay Hoàng Tiểu Hoa cầm cái chén ngưng lại một cái, một ý nghĩ trong đầu cực kỳ không tốt đang hiện lên trong lòng y, sắc mặt y thoáng chốc biến thành màu trắng.
Y nhẹ nhàng buông chén trà, nói với Thư Trị Quốc:
- Bí thư, đã trễ thế này, ngài có lẽ cũng đói bụng, tôi đi thông báo, sắp xếp cho ngài và Bí thư Lý một chút ăn khuya nhé?
Thư Trị Quốc hơi nhíu mày, lắc lắc đầu, nói:
- Đi ra ngoài trước đi, ăn khuya thì không cần, để cho một mình tôi và Bí thư Lý tán gẫu một chút thôi! Hôm nay cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút!
Hoàng Tiểu Hoa đồng ý một tiếng, chậm rãi rời khỏi văn phòng của Thư Trị Quốc, y một đường theo sân sau của nhà khách bước nhanh về phía trước, dừng lại quay đầu lại, rốt cục thở ra một hơi thật dài.
Vừa rồi, bỗng nhiên lúc đó y nghĩ tới một loại khả năng, y nghĩ, Thư Trị Quốc có thể bỏ qua Lý Sinh Đạo, vốn đó là bản thân không một lòng với ông ta, phải chăng ông ta có khả năng loại bỏ chính mình hay không? Hoàng Tiểu Hoa đã từng làm những gì đối với bản thân, cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết, y biết giá trị của chính mình.
Mình tồn tại có giá trị, mình không tồn tại cũng có giá trị, nhất là đối với Thư Trị Quốc hiện tại.
Y quay đầu lại nhìn về nhà khách Phòng Sơn, lúc này đã rạng sáng hơn một chút, phần lớn đèn dầu của nhà khách đã tắt, còn sót lại mấy chỗ ngọn đèn ở trong gió lạnh thấu xương run rẩy tỏa sáng, ánh sáng rất mỏng manh, như là vô lực vậy, làm cho cả nhà khách Phòng Sơn, nhìn qua có cảm giác âm trầm.
Vừa rồi Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy bản thân nán lại ở bên trong, cổ giống như là bị người khác bóp, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn. Hiện tại rốt cục đi ra, y cuối cùng có thể thoải mái phun ra một hơi thở dài.
Chủ nhiệm Hoàng!
Một âm thanh lạnh như băng vang lên từ phía sau y.
Cả người Hoàng Tiểu Hoa đang linh hoạt, đột nhiên quay đầu lại, không biết Lý Sinh Đạo đi ra lúc nào, đã đứng phía sau y.
Bí thư…Lý…Lý? Sao vậy?
Hoàng Tiểu Hoa giật mình nói.
Lý Sinh Đạo từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, như cười như không nói:
- Sao vậy? Rất bất ngờ sao? Tôi tiễn đưa mà thôi!
Hoàng Tiểu Hoa cảm thấy dưới chân cứng ngắc, không biết hoạt động theo hướng nào, y cứ đứng thẳng tắp như vậy, y mơ hồ cảm giác sau lưng mình có người, đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhưng mà bóng ma cũng không thấy một cái, trong lòng y bắt đầu sợ hãi, trên mặt cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Ba! Ba!” Lý Sinh Đạo dùng sức vỗ tay, trong miệng thì thào nói:
- Tốt, tốt! Chủ nhiệm Hoàng mưu lược cao, nhất là đề nghị Bí thư Trị Quốc buông tha cho tôi, do đó lại càng mưu trí đạp chết ý kiến của Trần Kinh. Mấy ngày nay tôi đang luôn cân nhắc nghiên cứu, càng cân nhắc càng khâm phục, càng cân nhắc, trong lòng càng cảm phục.
Cho nên, hôm nay nhân cơ hội này, tôi bất kể thế nào cũng muốn đến đưa tiễn…
Không bằng…Bí thư Lý…Không…
Hoàng Tiểu Hoa nói năng lộn xộn, chậm rãi lui về phía sau, Lý Sinh Đạo thì sải bước đi về phía trước, dựa sát vào y, sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa trở nên xám trắng:
- Không cần lại đây,… Muốn làm gì?
Lý Sinh Đạo cười ha ha, cười đến chảy nước mắt, y chỉ vào Hoàng Tiểu Hoa không ngừng lắc đầu, nói:
- Thật sự là tự cho mình thông minh, nghĩ đến hôm nay có thể ra khỏi nhà khách được sao? Thư Trị Quốc có thể bỏ qua tôi, hắn càng có thể bỏ qua, mấy năm nay đã làm những gì, liên lụy đến chuyện của thiếu gia Lý, chính mình so với ai khác cũng rõ ràng!
Thật sự là buồn cười, chính mình là trái pháp luật loạn kỷ cương của tổ tông, lại cố tình muốn nắm tóc của người phạm pháp loạn kỷ cương khác. Đứng ra tham ô nhận hối lộ, Lý Sinh Đạo tôi ngộ nhỡ sao có thể chống lại được với Chủ nhiệm Hoàng chứ? Trái lại lần này, là đem đá đập chân mình, Ủy ban Kỷ luật thành phố đã nắm giữ tài liệu cũng đủ, đêm nay sẽ không cần trở về nữa!
Trong ánh mắt Hoàng Tiểu Hoa lộ ra thần sắc sợ hãi hoảng loạn, y hét lớn:
- Không! Không! Tôi muốn gặp Bí thư Thư, tôi muốn gặp Bí thư Trị Quốc!
Dưới chân y loạng choạng, chung quanh mờ mịt sâu một cước, nông một cước, ở trong bóng tối, đi ra hai gã thanh niên tây trang thẳng tắp, bọn họ đi tới trước người Hoàng Tiểu Hoa, từ trong ví lấy ra thẻ công tác, không đợi bọn họ mở miệng nói.
Hoàng Tiểu Hoa cao giọng hô:
- Không! Tôi muốn gặp Thư Trị Quốc, tôi muốn gặp Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc…Thư Trị Quốc…
Âm thanh của Hoàng Tiểu Hoa cực kỳ vang dội, trong bóng đêm tiếng nói sắc lạnh của y rất có lực xuyên thấu, toàn bộ nhà khách Phòng Sơn đều có thể nghe được tiếng la của y.
Hai gã thanh niên một trái một phải khống chế được y, Hoàng Tiểu Hoa liều mạng giãy dụa, âm thanh hô đã khàn khàn:
- Thư Trị Quốc, chết không được tử tế, chết không có chỗ chôn… Còn có Lý Sinh Đạo, cũng chết không được tử tế…Thư Trị Quốc sẽ bị chết càng khó xem…
Lý Sinh Đạo lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn Hoàng Tiểu Hoa bị mang đi, trên mặt y co giật dữ tợn, hàm răng cắn chặt lại, thật lâu sau, y chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Gió lạnh nhẹ phất, lần lượt làm rối tóc y, thân hình vốn to lớn mạnh mẽ của y ở trong gió rét dần dần lộ ra vẻ đơn bạc.
Hoàng Tiểu Hoa mua dây buộc mình, tự mình đào hố hại chính mình, y quả là đáng chết, y chính là trừng phạt đúng tội.
Một người tự thân vỡ nát, lại nghĩ muốn khắp nơi nắm tóc người khác, thật sự là vừa hoang đường lại vừa buồn cười, rất buồn cười!
Tiếng gào của Hoàng Tiểu Hoa dần dần nhạt đi, toàn bộ nhà khách lại khôi phục sự yên tĩnh, gió lạnh lướt qua, dường như Lý Sinh Đạo có thể ngửi được một cỗ máu tanh. Rất nhiều năm trước, loại hương vị này đã khiến y say mê như vậy, nhưng hiện tại, y lại ngửi được hương vị này, chỉ là cảm thấy hít thở không thông!