Nhưng Trần Kinh lại khó mà phản cảm với cô gái Ân Đình Đình này.
Việc Ân Đình Đình hám lợi rất rõ ràng, cô ấy không che dấu chút nào. Dùng lời của cô để nói, cô xuất thân nông thôn bình thường, trong nhà lo cho cô học tới đại học đã nợ nần chồng chất rồi, với tình huống như thế, cô sao có thể không ham lợi?
Nói cho cùng ham lợi thì đã sao? Cô không trộm, không cướp, dựa vào sự lao động cần cù của mình, dựa vào mồm miệng của mình, điều này có gì mà không đúng?
Đương nhiên, tính công kích của cái gọi là tiếp thị trong miệng Ân Đình Đình rất mạnh, về mặt chữ nghĩ thì có chút ý vị của việc bán hàng đa cấp, ít nhất thì cái cảm giác điên cuồng kia rất giống.
Khách sạn Kim Tinh vì sao lại phải xây dựng trang web? Vì trang web không chỉ có công năng thực dụng, quan trọng hơn đây là một cổng thông tin.
Đại sảnh khách sạn Kim Tinh làm lộng lẫy nguy nga như vậy, chẳng lẽ đại sảnh lại có người ở sao? Tác dụng của đại sảnh là tạo một loại không khí kinh doanh, chính là bộ mặt, một khi đã như vậy, trang web chính là bộ mặt của khách sạn trên mạng internet. Sao khách sạn Kim Tinh lại không cần?
Đối với cách nói này của Ân Đình Đình, Trần Kinh đúng là không thể phản bác được, hắn nhìn bộ dạng tự tin của cô gái kia, trong lòng muốn cười lại không cười nổi.
Hắn có thể cảm giác được, Ân Đình Đình là kiểu con gái gia đình nghèo khổ từ nhỏ đã biết lo liệu việc nhà điển hình, cô có tính cách kiên định quật cường, ngôn ngữ nói ra đều rất mạnh mẽ cứng rắn.
Theo cô, cô bán hàng cho khách, đó là vinh hạnh của khách hàng, bởi vì khách hàng mua đồ của cô, do đó thương hiệu nâng cao, cuối cùng khiến đẳng cấp kinh doanh cũng tăng lên, tiến vào một cảnh giới mới.
Mà điểm này chính là ý muốn cường điệu lên của cô.
Cô đặc biệt dạy cho tiểu Phùng, để hắn không được coi mình là một người tiêu thụ, mà nên coi mình là một cố vấn.
Cố vấn cái gì? Đương nhiên là cố vấn về việc mua bán điện tử.
Cái tên này rất hiện đại, nghe cũng rất thoáng, mà tấm danh thiếp tiểu Phùng đưa cho Trần Kinh kia cũng thật là viết chức vụ cố vấn thương vụ điện tử.
Trần Kinh tiếp xúc với internet tương đối sớm. Lúc hắn học đại học, thậm chí có một lần từng tham gia học trường thiết kế websites, cho nên khá hiểu về lĩnh vực này.
Hắn biết rõ, cái mà Ân Đình Đình làm chính là một khái niệm.
Một website chân chính làm gì tới mức đó tiền? Trang trí, trình tự, sau đó là mua không gian ảo, giá trị thực tế tối đa cũng chỉ mấy trăm, mà bán thứ giá trị mấy trăm với giá hơn mười ngàn, đây là một kiểu đóng gói, trên thực tế là lợi dụng việc sản phẩm trên mạng internet hiện tại còn chưa rõ ràng, mưu lợi nhuận kếch xù.
Cho nên Trần Kinh thấy hai mặt mâu thuẫn trong con người Ân Đình Đình.
Mặt thứ nhất là sự thực tế, kiên định, cả cố chấp của Ân Đình Đình, mặt còn lại là sự mạnh mẽ và mưu mô của xã hội phía nam.
Thứ đồ mấy trăm đồng, qua sự đóng gói bao bọc làm người ta hoa mắt, bán với giá mấy trăm ngàn. Trước tiên quan niệm như vậy cực kỳ hám lợi và thiển cận, nói đến cùng, ở đây còn mang tính chất lừa gạt.
Chỉ có điều internet là ngành mới nổi, hệ thống giá hàng công thương còn chưa có cách định giá, cho nên một số công ty liền lợi dụng điểm này để đánh bóng, đục nước béo cò.
Cho nên, thực sự đáng giận không phải hệ thống nhân viên bán hàng như Ân Đình Đình, mà là bọn người đặt kế hoạch sau lưng.
Những người này ai cũng là người giỏi giang, hơn nữa còn khoác cái vỏ của người thành công, định vị của xã hội này đối với người thành công rất đơn giản, có tiền chính là tiêu chuẩn duy nhất.
Trần Kinh và Ân Đình Đình cùng ngồi nói chuyện ăn cơm.
Trương HIển Lệ của khách sạn Kim Tinh hôm nay ăn mặc rất tỉ mỉ, đích thân mang đồ ăn mà Trần Kinh gọi tới tiểu viện.
Cô ấn chuông không ai mở cửa, lại điện thoại trong phòng khách cũng không ai nghe.
Cô quay qua quay lại hỏi mấy nhân viên, mới biết Trần Kinh ra ngoài tản bộ.
Cô kiên nhẫn đợi ở cửa, nhưng đợi nửa tiếng, vẫn chẳng thấy bóng dáng Trần Kinh, dần dần trong lòng cô có chút luống cuống.
Cô xách hộp đồ ăn về khách sạn, lại sắp xếp bảo vệ đặc biệt chú ý động tĩnh ở chỗ Trần Kinh, nhưng Trần Kinh vẫn nhất định không chịu về.
Có mấy lần, cô thậm chí không kìm nổi muốn gọi điện thoại báo tình hình với Quận ủy.
Nhưng cô nghĩ lại, hiện tại Lưu Kiện không quản lý việc nhà nữa, cô báo cáo tình hình một khi xảy ra chuyện gì, thì khả năng cô cũng không thoát khỏi liên quan.
Cô cân nhắc mãi, cảm giác minh nên thu dọn đồ trước khi tan làm.
Cô mang theo cái bóp dài nhỏ, lái chiếc oto Honda màu đỏ mình yêu thích, phóng như bay từ bãi đỗ xe ra đại lộ.
Cô nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ buổi tối nghĩ buổi tối nên làm gì. Đúng lúc này, cô nhìn thấy Trần Kinh.
Cô đột nhiên phanh lại, xe đừng lại nhanh chóng, vì quán tính, đầu cô thiếu chút nữa đập vào vô lăng.
Trong lúc bối rối, cô nhanh chóng tạt xe sang bên đường, phải rất lâu tâm tình mới bình tĩnh trở lại.
Cô có chút không tin vào mắt mình, bởi vì rõ ràng cô phát hiện Trần Kinh đang ngồi bên đường ăn cháo với hai người cô từng gặp qua, có vẻ rất ngon miệng.
Xế chiều hôm đó có hai người chào hàng website tới thăm hỏi Trương Hiển Lệ, một nam một nữ, tuổi không lớn, mồm mép rất lưu loát.
Hai người đều không phải người địa phương, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nói một hồi, rất có phong phạm của những người tán dóc ở thủ đô, nói tới mức Trương Hiển Lệ cũng có chút động tâm.
Nữ nhân đều có lòng hư vinh, Trương Hiển Lệ cũng không ngoại lệ, hôm nay cô gái tiếp thị kia thật đáng ngạc nhiên, không phải nói da dẻ Trương Hiển Lệ đẹp, mà nói tóc cô suôn mượt như dùng dầu bóng.
Hơn nữa, vừa nói đến internet, Trương HIển Lệ không hiểu lắm, nhưng danh dự thì cô hiểu. Làm thứ đồ internet mới mẻ này, hiện tại đang rất thời thượng, khách sạn Kim Tinh muốn làm một website, đó cũng là một loại cách tân, đây cũng là thành tích kinh doanh của khách sạn Kim Tinh.
Trương Hiển Lệ vốn định làm thật, nhưng vừa nghĩ tới hiện tại không phải thời cơ thích hợp, cô cuối cùng vẫn kìm chế trong lòng sự ham danh kia, cuối cùng nhẹ nhàng từ chối việc tiếp thị của hai người.
Nhưng cô tuyệt đối không dự đoán được, hiện tại hai người này lại đang ăn cùng Bí thư Trần.
Nhìn vẻ mặt tùy ý của họ, căn bản không giống mới quen, chẳng lẽ bọn họ quen nhau lâu rồi?
Trương Hiển Lệ vừa nghĩ như thế, trong lòng liền giật mình.
Nữ nhân đa nghi, cô rất nhanh liền nghĩ liệu hai người chào hàng hôm nay có phải do Bí thư Trần cử tới?
Hai người rõ ràng không phải người địa phương, rất có khả năng có quan hệ với Bí thư Trần, việc này thật sự phức tạp.
Trương Hiển Lệ không rõ ý đồ của Trần Kinh, nhưng Trần Kinh phái người tới Kim Tinh liệu có phải có ý hắn có chút không vừa lòng với Kim Tinh không?
Trương Hiển Lệ mấy ngày nay đã thành con chim sợ cành cong.
ở bên trong Kim Tinh, mấy đối thủ cũ của cô gần đây đang thêu dệt chuyện, theo anh ta biêt, mấy Phó giám đốc đều từng tới thăm nhà Lưu Khúc Phong.
Trương Hiển Lệ không phải thánh nhân, mấy năm nay nắm trong tay doanh nghiệp lớn như vậy, không thể nói là hoàn toàn thanh liêm, một chút nước luộc cũng chưa mò. Chính trong lòng cô ta cũng nản đi nhiều.
Mất rất nhiều công sức, Trương Hiển Lệ lái oto đi quanh khách sạn một vòng.
Hai nhân viên khách sạn vừa thấy cô quay lại, một người liền cười nịnh lấy lòng nói:
- Ai nha, giám đốc đã quay lại? Không đi spa nữa à? Tôi đã nói rồi, làn da này của chị không cần làm, thật khiến người ta hâm mộ…
Trương Hiển Lệ mặt tối sầm nói:
- Được rồi, được rồi, nói với bộ phận ẩm thực, lập tức làm một hộp thức ăn cẩn thận, phải làm nghiêm túc, nhanh chóng.
Cô dừng một chút nói:
- Còn nữa, hai nhân viên nghiệp vụ tới thăm tôi hôm nay, chính là hai người làm về bình đài internet, danh thiếp của họ đâu.
- Giám đốc, chẳng phải chị nói hai người đó không đáng tin cậy, tạm thời chúng ta phải suy nghĩ sao?
Trợ lý của cô lúc này chạy tới.
- Không nên hỏi nhiều như vậy, lập tức tìm danh thiếp của họ, ngày mai liên lạc với họ, bảo họ tới ký hợp đồng.
Trương Hiển Lệ nghiêm túc nói.
Trương Hiển Lệ ký hợp đồng chính là muốn kiểm nghiệm xem rút cuộc hai người này có phải là nhân viên công ty Động lực gì đó không, điểm này đối với cô mà nói tương đối quan trọng.
Cô tự mình bố trí, hộp thức ăn nhanh chóng làm xong.
Cô mang theo hộp thức ăn, quay lại nơi Trần Kinh ở, cũng không nhấn chuông cửa, đặt hộp thức ăn ở cửa, người thì ngồi ở bậc thang, lặng lặng chờ đợi…
Bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong, không chấp nhận cô có chút qua loa nào, cô nhất định phải làm cẩn thận công tác ăn uống nghỉ ngơi của Trần Kinh. Người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình, Trương Hiển Lệ không tin Trần Kinh thật sự là ý chí sắt đá, bền chắc như thép, đến lúc tỏ thành ý rồi.
Trần Kinh và Ân Đình Đình ăn hết nồi cháo, hắn nhân lúc đi vào nhà vệ sinh liền trả tiền, Ân Đình Đình đã chạy theo, nói:
- Anh còn giả giàu có cái khỉ gì? Vừa mới đi làm có mấy đồng tiền? Còn không tiết kiệm một chút đi.
Trần Kinh cười nói:
- Hôm nay nghe cô nói chuyện, tôi xem như đã được mở mang, mời cô ăn một bữa cháo cũng đáng.
Ân Đình Đình nhếch miệng một chút, cũng không già mồm cãi láo, nói:
- Coi như tiểu tử anh có ngộ tính, được rồi, cậu có thể tìm được một công việc phù hợp không dễ, hãy làm cho thật tốt, lần sau về nội thành nhất định gọi điện cho tôi, tôi mời anh ăn đồ ăn Hàn Quốc.
Ân Đình Đình quyết đoán mạnh mẽ, vỗ vai tiểu Phùng nói:
- Nhanh, chúng ta bắt xe Bát Lộ về, anh gọi điện thoại thông báo cho người những bộ phận khác, sau khi chúng ta về sẽ họp tổng kết công tác.
Hai người đi rất nhanh, nhìn hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Trần Kinh có một thứ cảm động không nói thành lời.
Hối hả vì lợi mà đến, không chỉ có đám Ân Đình Đình, mà là tất cả đám người này, bọn họ rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, từ những nơi cách đây cả nghìn mét, thậm chí còn hơn để tới đây tha hưng, bọn họ chịu khổ, chịu mệt là vì cái gì?
Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới mình cũng là người tha hương, cố hương của mình đã ở xa ngàn dặm.
Hắn từ từ siết chặt tay, đột nhiên cảm thấy mình nên học tập những người đi làm thuê này, bởi vì họ rất kiên trì và cũng rất lạc quan. Từ mặt của Ân Đình Đình, Trần Kinh đâu thấy chút ưu phiền nhớ nhà nào?
Hắn đột nhiên nghĩ tới một ca khúc: Muốn cuộc sống siêu việt, trời định là phải tạm thời phiêu bạt, không thể ngừng lại nội tâm cuồng nhiệt chấp nhất tương lai…