Trần Kinh không có ý giải thích, lập tức tặng cho Lã Quân Niên hai phần:Lễ”, đây là ý gì?
Rất hiển nhiên, Trần Kinh ở án của Triệu An không hề giải thích, hoặc là nói hắn cho rằng không cần phải giải thích. Có cái gì phải giải thích hay sao? Chuyện đó làm thì cũng đã làm rồi, Triệu An gặp chuyện không may là quả báo của ông ta, có thể trách ai được?
Trần Kinh không hề có ý vươn tay vào lĩnh vực phát thanh truyền hình, hắn chỉ có ám thị cái gọi là “Trước lễ sau binh”.
Ám chỉ của Trần Kinh kỳ thật rất rõ ràng. Lã Quân Niên chủ tịch Hội đồng nhân dân đã có yêu cầu, ở tỉnh sẽ nghĩ biện pháp thỏa đáng, sẽ ủng hộ toàn diện Hội đồng nhân dân trong công việc.
Mặt khác, Hội đồng nhân dân cũng phải phối hợp tốt với Đảng ủy và chính quyền, tôn trọng lẫn nhau, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, mới có đoàn kết phát triển tốt cục diện.
Nhưng Lã Quân Niên...
Cơn tức giận trong lòng Lã Quân Niên rất lớn, trong lòng ông ta nghĩ Trần Kinh có thể tính là cái thá gì? Khi nào đến lượt hắn có tư cách ở trước mặt mình nói chuyện khiêu chiến chứ?
Chỉ là một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mà thôi, thực cho là tự mình có thể nắm giữ cao thấp lớn nhỏ sự việc của toàn Tỉnh hay sao?
Đừng nói là Trần Kinh, cho dù là Ngũ Đại Minh, ông ta cũng phải kiêng dè đôi chút, hệ thống phát thanh truyền hình Lã Quân Niên đã kinh doanh nhiều năm như vậy, rất thâm căn cố đế.
Trần Kinh muốn động là động, nói muốn chặn một phần tử, là có thể tùy tiện tập kích, trực tiếp đem hạ một cán bộ lãnh đạo quan trọng như Triệu An xuống, Trần Kinh là đang dở trò gì chứ?
Lã Quân Niên cười rất thoải mái, trong tiếng cười ẩn chứa có sự tức giận vô tận.
Nụ cười của Trần Kinh không giảm, nhìn Lã Quân Niên vẫn như trước, bộ dáng thái độ giống như thấp kém, rất khiêm tốn.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút thất vọng.
Lã Quân Niên bành trướng có chút lợi hại, đã không tra hệ thống phát thanh truyền hình thì thôi, khi kiểm tra chỗ nào cũng có vấn đề. Trần Kinh để Biên Thạc Lâm dẫn đến mấy nhân viên cảnh sát, là có thể tiêu diệt được Triệu An, có thể tưởng tượng nơi này vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào rồi.
Nhưng Lã Quân Niên không hề có chút ý thức được điểm này, ông ta còn cảm thấy phẫn nộ bản thân như là miếng pho mát bị người ta động đến, đấy là tâm tính đúng đắn của một người cán bộ lãnh đạo?
Khi Lã Quân Niên cười, trong lòng Trần Kinh đã hiểu, mâu thuẫn vạch ra cuối cùng là không thể thỏa hiệp, về sau bên Hội đồng nhân dân sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái quấn lấy thân.
Nghĩ lại cũng đúng, Trưởng ban thư ký chính là chức vụ phiền phức, Trần Kinh người đầy rận đâu sợ bị cắn, hắn cũng không muốn gây phiền phức, nhưng nếu phiền phức đến hắn cũng chẳng sợ gì, năm đó Từ Tự Thanh là một cái đại phiền toái, hiện tại lại đụng phải Lã Quân Niên, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Lã Quân Niên sau khi cười to, híp mắt nhìn Trần Kinh, nói:
-Trưởng ban thư ký Trần, rất tốt! Công việc của cậu làm hết chức trách, tôi rất xem trọng cậu!
Trần Kinh thản nhiên gật đầu nói:
-Cảm ơn ngài, chủ nhiệm Lã. Ngài nhất định là động lực lớn nhất đối với tôi, tôi nhất định tiếp tục nỗ lực làm việc, không phụ lòng kỳ vọng của ngài!
Lần gặp gỡ này của hai bên có thể nói là tan rã trong không vui, nhưng trước khi chia tay hai người đều cười rất tươi.
Rất nhiều người xung quanh nhìn thấy hai vị đại lão nhiệt tình bắt tay từ biệt, đến lúc đi, Lã Quân Niên còn thân thiết vỗ bả vai Trần Kinh.
Chỉ có điều người xung quanh không hề biết, chạm trán như thế này, có lẽ về sau sẽ không thường gặp.
Chính đàn Sở Giang từ nay về sau sẽ thêm một đôi địch nhân, Lã Quân Niên không thể chấp nhận nỗi khổ tâm là Trần Kinh, mà đối với Trần Kinh mà nói, vì lợi ích toàn cục hắn cũng không có ý nhân nhượng.
Sự việc đã đến nước này, dựa vào tính cách của hắn, làm gì có chuyện lùi bước chứ?
Trần Kinh rời đi, lặng yên không một tiếng động, Lã Quân Niên tươi cười nhạt dần đi, tiếp đó cũng chẳng đánh golf nữa, chào hỏi một đám, đen mặt rời khỏi hội sở.
...
Khách sạn Âu Lãng, Trần Kinh vừa nhận được điện thoại của Việt Dương, Kim Lộ vừa ở nước Mỹ sinh rồi, một đứa bé trai, nặng ba cân rưỡi, mẹ tròn con vuông.
Đây đối với Trần Kinh là một đại hỷ.
Hắn và Kim Lộ kết giao nhiều năm, đảo mắt đều đã đến bốn mươi tuổi rồi, Kim Lộ ở độ tuổi này có thể sinh hạ một đứa trẻ, cuối cùng cũng có kết tinh vĩ đại cho cảm tình nhiều năm của hai người.
Hơi có chút tiếc nuối chính là, đứa nhỏ lại sinh ra ở Mỹ, lọt lòng đã là công dân Mỹ. Con của mình lại thành quốc tịch ngoại quốc, đúng là vẫn còn cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên.
Tuy nhiên điểm này cũng rất dễ dàng thoải mái, nhân sinh, một đời lại một đời, suy nghĩ sẽ không giống nhau, bây giờ là một thế giới hiện đại, chuyện của đời sau, Trần Kinh làm sao mà lo lắng hết?
Mà hôm nay ở phòng ăn thượng hạng, là Miêu Đan Phương thế nào cũng phải đãi khách.
Ở phòng ăn Trần Kinh không chỉ gặp được Miêu Đan Phương, hơn nữa còn gặp được Cao Hà.
Tuổi tác của Cao Hà không nhỏ rồi, ngoài bốn mươi rồi, nhưng vẫn phong tình như trước, trên mặt trang điểm tinh xảo không có lấy một tia nếp nhăn. Mà Miêu Đan Phương càng trẻ hơn, cách ăn mặc cũng thời thượng hơn, cả hai người phụ nữ đều cố ý ăn mặc trang điểm, có chút ý ganh đua sắc đẹp.
Cao Hà nhìn thấy Trần Kinh, trên mặt liền xuất hiện hai đám mây đỏ, rất nhiệt tình mời trần Kinh ngồi vào chỗ, bản lĩnh ăn chơi hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Còn Miêu Đan Phương thì kín đáo một chút, nhưng một đôi mắt to linh động, cũng không có rời bỏ khỏi hai má Trần Kinh.
Cao Hà nói:
-Bí thư Trần, chuyện của Đan Phương thực cảm ơn ngài rồi. Tôi ở Lĩnh Nam nhận được điện thoại, hồn phách bị dọa cho mất hết rồi, Đan Phương mấy năm nay đến Sở Giang làm vốn dĩ không hề có lãi, hôm nay lại chọc vào đại phiền phức, nếu xử lý không tốt, sự nghiệp của mỗi người đều xong đời
Vào lúc đang bận rộn, chỉ có thể gọi điện tìm ngài, đã gây phiền phức cho ngài rồi!
Cô ta lấy tay huých Miêu Đan Phương:
-Đan Phương, vẫn còn chưa cảm ơn Bí thư Trần?
Miêu Đan Phương hai gò má ửng hồng, vội nói:
-Cảm ơn Bí thư Trần, lần này ngài giúp đỡ, đáng tiếc tôi không có gì để tạ ơn. Tôi...tôi vô cùng áy náy!
Can Hà nhìn thấy bộ dạng của Miêu Đan Phương, trong lòng không kìm nổi lên tâm tư, buột miệng nói:
-Đan Phương, thực sự là không có gì để tạ ơn, thì lấy thân báo đáp vậy! Bí thư Trần phong độ, lại là người tài hoa ở Sở Giang, là nam nhân trong mộng của rất nhiều cô gái đấy!
Mặt Miêu Đan Phương càng đỏ, cúi đầu không dám tiếp lời, Trần Kinh cũng hơi sửng sốt, cảm giác có chút ăn không tiêu.
Cao Hà người phụ nữ này, trời sinh chính là phóng khoáng, toàn thân có một cỗ lãng du, có những lúc nói chuyện làm cho người ta trở tay không kịp, dù là Trần Kinh là người trải qua rất nhiều trận chiến, cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Trần Kinh khoát tay nói:
-Cao Tổng, cô đừng trêu Tiểu Miêu nữa. Chuyện này cô ấy đã bị đả kích cũng khá lớn, đương nhiên chủ yếu vẫn là phong khí của Sở Giang không được, nếu tôi đã biết chuyện này rồi, có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, có thể nói là cấp cho bạn cũ có một đáp án rồi!
Đúng rồi, Công việc của Minh Hòa bọn họ có thuận lợi không?
Cao Hà nghiêm mặt, đảo mắt nói:
-Anh nói anh tôi à, anh ấy mọi thứ đều ổn, chức vụ có tăng lên rồi, có danh hiệu Phó chủ tịch thành phố rồi. Nhưng công việc có vẻ rảnh rỗi hơn một tý, tư tưởng cá nhân anh tôi vẫn tương đối già, mấy năm trôi qua rất thanh liêm, tôi ở bên cạnh đều không thể nhìn được.
Lần này cháu trai ra nước ngoài học, thiếu chút nữa phân kỳ thi lấy học bổng, anh ấy không dám tiễn đứa nhỏ ra ngoài, tôi đáp ứng cho tiền anh ấy cũng không cần, khiến trong nhà có rất nhiều mâu thuẫn!
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, nói:
-Tôi thấy Minh Hoa cũng không tệ, có bộ dáng làm cán bộ. Trẻ con không nhất thiết phải xuất ngoại, dân tộc Trung Hoa chúng ta không phải như cũ vẫn có nhân tài xuất hiện hay sao? Theo tôi xem ra Khổng Mạnh dạy giỗ không hề kém nền giáo dục phương Tây là bao nhiêu.
Mấu chốt chính là đứa nhỏ có tiềm lực hay không, bản thân có chí hướng hay không...
Cao Hà nhẹ nhàng thè lưỡi, bỗng nhiên ý thức được ngồi trước mặt mình là Bí thư Trần, ở trước mặt Bí thư Trần nói anh mình ngốc, không biết kiếm tiền, vậy không phải bị phê bình?
Tuy nhiên Cao Hà thích Trần Kinh đúng là điểm này. Cán bộ trẻ tuổi hiện nay, có mấy người có tâm tính giống như bí thư Trần?
Trần Kinh làm việc, trong và ngoài,cũng không phải là bảo thủ cứng nhắc, nhưng nội tâm luôn luôn nguyên tắc, thuộc hạ dưới tay đều là nhân tài, nhưng vẫn có thể khống chế trong lòng bàn tay, đấy mới là bản lĩnh, năng lực.
Cùng so sánh với Trần Kinh, cái gọi là Chủ tịch, căn bản là không có giá trị nhắc tới.
Người trong nội tâm sâu kín của Cao Hà chính là Vệ Hoa.
Theo Vệ Hoa chìm nổi, cô liền nhìn thấy Trần Kinh không giống với người bình thường.
Cao Hà sở dĩ có tình cảm với Vệ Hoa, mới đầu còn không phải bị trí tuệ và sự hài hước của Vệ Hoa thuyết phục? Vệ Hoa có chức vụ cao, có vài phần khí phách, nhìn qua cũng có khí khái của một người đàn ông.
Nhưng sự thực chứng minh, Vệ Hoa là một kẻ bại, là một kẻ bại từ đầu đến cuối.
Lúc trước Trần Kinh có dìu dắt anh ta, nhưng Vệ Hoa đối với Trần Kinh không hề sự cảm kích, khi Trần Kinh rời Lĩnh Nam, thậm chí Vệ Hoa đã công kích Trần Kinh một lần.
Đáng tiếc, kẻ bại chính là kẻ bại, hoài bão của Vệ Hoa quyết định thành tựu của anh ta, cuối cùng anh ta ở chính đàn Lĩnh Nam bị gạt ra ngoài triệt để, trở thành đá kê chân, trở thành hạt bụi không được chú ý.
Thông qua sự tình của Vệ Hoa, Cao Hà đã tiếp xúc Trần Kinh, nhận thức người nam nhân có khí chất này, sau đó bị đắm chìm, biến thành một kẻ yêu đơn phương, thầm yêu trộm nhớ.
Người phụ nữ như Cao Hà, bên người không hề thiếu nam nhân theo đuổi, nếu nói người đàn ông theo đuổi cô, đến bây giờ vẫn có thể hợp thành một hàng dài.
Nhưng Cao Hà có ánh mắt của mình, bí mật trong lòng cô, bị lời nói của Miêu Đan Phương, hồn phách của cô cũng bị người ta bán đứng rồi.
Ba mươi như Sói, bốn mươi như Hổ, Cao Hà cũng không hề yếu, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa tìm nam nhân, bởi vì cô đã có một đối tượng mà cô điên cuồng ảo tưởng,trong lòng cô đã đơn phương thầm yêu trộm nhớ.
Trên bàn cơm không có rượu, là có chút tiếc nuối, bởi vì Trần Kinh hiện tại không uống rượu.
Miêu Đan Phương và Cao Hà hai người luân phiên dùng trà kính Trần Kinh vài chén, sự rèn luyện chủ trì bữa tiệc của Miêu Đan Phương không phải là ngồi không rồi.
Cô vẫn tìm được thời cơ thỏa đáng tìm những chủ đề thích hợp, tán gẫu với Trần Kinh về Lĩnh Nam, mỗi điểm tìm thấy, đều là do cô tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu rồi.
Mỗi điểm cơ bản đều là những điểm hứng thú của Trần Kinh, cho nên không khí ăn cơm rất hòa hợp.
Miêu Đan Phương cũng biết chuyện lần này, chính mình mang đến cho Trần Kinh không ít phiền phức, bởi vì đều nghe nói bối cảnh của Phó Cục Trưởng rất lợi hại.
Nhưng Trần Kinh từ đầu đến cuối không coscó lôi cái đề tài này ra, Miêu Đan Phương mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cô có thể nói cái gì?
Cô lại có thể có cái gì báo đáp Trần Kinh hay sao? Cho dù là lấy thân báo đáp, Trần Kinh có thể chấp nhận cô sao?