Bí thư Nhạc lại đến Việt châu, vài lãnh đạo Tỉnh ủy chủ chốt đều tìm ông ta nói chuyện, Tỉnh ủy chỉ thị cho ông ta trù tính phụ trách Hoàn Thành công tác chung, phải cố gắng đảm bảo sự ổn định của Hoàn Thành cũng như cải cách phát triển kinh tế.
Phải nói là Tỉnh ủy truyền đạt chỉ thị này có ý đồ rất rõ ràng, cuộc tranh đấu giữa Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn có lẽ nên đặt dấu chấm hết được rồi, Hoàn Thành một núi không dung hai hổ, cuối cùng Tỉnh ủy khả năng vẫn là quyết định giữ lại Nhạc Vân Tùng, bỏ đi Khương Thiếu Khôn.
Nhạc Vân Tùng có thể phán đoán như vậy khiến lúc ra quyết sách rõ ràng là cũng rất thoả thuê mãn nguyện rồi.
Ông ta chỉ thị cho Vương Kỳ Hoa mau chóng liên lạc với các cấp chính quyền, tìm hiểu về công tác giai đoạn gần đây, nhất là về công việc chia cho các Phó Thưa chủ tịch phải thật rõ ràng chi tiết.
Rất hiển nhiên, Vương Kỳ Hoa giờ đã coi mình là khâm sai đại thần của Nhạc Vân Tùng rồi, y ra khỏi Văn phòng Nhạc Vân Tùng, không về phòng làm việc sắp xếp công việc giống thường ngày mà lập tức thẳng đến văn phòng Ủy ban nhân dân.
Bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân, Vương Kỳ Hoa trong lòng đã cảm thấy thích ý.
Khương Thiếu Khôn ngang ngược càn rỡ, không chỉ gây áp lực lớn với Nhạc Vân Tùng mà cả Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Kỳ Hoa cũng chịu sức ép.
Công việc của Trưởng ban thư ký có một mảng rất quan trọng, đó chính là phải phụ trách phối hợp các mối quan hệ, giả như mối quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, làm thế nào bảo đảm Đảng uỷ và ủy ban kết nối thông suốt, Vương Kỳ Hoa có thể nói là phải bỏ ra không ít chất xám.
Có đôi khi Khương Thiếu Khôn căn bản cũng không nể mặt Vương Kỳ Hoa, mà Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Quan Khai Thuận lại là thân tín của Khương Thiếu Khôn, ý đồ của Khương Thiếu Khôn được gã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không tạo được mối quan hệ tốt, có khúc mắc lẫn nhau thì sao có thể đảm bảo kết nối thông suốt?
Có đôi khi Nhạc Vân Tùng rất căm tức, Vương Kỳ Hoa là tâm phúc của ông ta thì dĩ nhiên không tránh khỏi trở thành nơi trút giận, vì thế Vương Kỳ Hoa không biết đã chịu bao nhiêu ấm ức.
Nhưng bây giờ Vương Kỳ Hoa đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực bước sang đây.
Hôm nay y muốn thấy tận mắt bộ dạng của Khương Thiếu Khôn, sự mất mát và cô độc của Khương Thiếu Khôn khiến Vương Kỳ Hoa vô cùng khoái chí.
Không những thế, Khương Thiếu Khôn xong đời thì mục tiêu kế tiếp chính là Trần Kinh.
Tuy rằng Nhạc Vân Tùng luôn nói Trần Kinh không phải Khương Thiếu Khôn, Trần Kinh so với Khương Thiếu Khôn lợi hại hơn nhiều.
Nhưng ông ta nói như vậy, cũng có nghĩa là ông ta đã có sự cảnh giác tương đối lớn với Trần Kinh.
Bây giờ tại Thành ủy, Trần Kinh hơi tạo cảm giác “khách công cao lấn chủ”, tại các cơ quan thành ủy Trần Kinh nghiễm nhiên càng có uy, nói mấy câu cũng có sức nặng hơn cả bí thư.
Vấn đề Khương Thiếu Khôn đã giải quyết xong, Nhạc Vân Tùng sao có thể tha cho Trần Kinh?
Nếu sang năm bộ máy Hoàn Thành có điều chỉnh mà Nhạc Vân Tùng vẫn tiếp tục đảm nhiệm bí thư thì... ghế chủ tịch thừa khẳng định không thể nào là Trần Kinh, với sự am hiểu của Vương Kỳ Hoa về Nhạc Vân Tùng, y rất chắc chắn về chuyện này.
Hiện cục diện Hoàn Thành đang chuyển biến tốt, công tác phát triển Hoàn Thành cũng đã chuẩn bị chu toàn, chỉ còn chờ cơ hội, lúc này số kẻ muốn đến Hoàn Thành “hái quả ngọt” khá là nhiều.
Nhạc Vân Tùng không cần giống như mấy năm trước, vì Hoàn Thành cục diện hỗn loạn mà không có căn cứ để phát huy sức ảnh hưởng của mình ở cấp tỉnh.
Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, Nhạc Vân Tùng đã “cứng cáp” hơn nhiều, Tỉnh ủy khả năng là đều nghe theo ý kiến của ông ta.
Nghĩ đến những điều này, Vương Kỳ Hoa lại tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
Trần Kinh khinh người quá đáng, tất cả đều là tại hắn gieo gió gặt bão.
Hôm nay Vương Kỳ Hoa có thể chạy vào Ủy ban nhân dân thành phố xem Khương Thiếu Khôn chật vật thì ngày khác cũng sẽ có cơ hội đối mặt với Trần Kinh, hưởng thụ sự mạt vận của Trần Kinh.
Vương Kỳ Hoa nhanh chân tìm đến phòng làm việc của Thưa chủ tịch.
Y đang tính gõ cửa thì Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Quan Khai Thuận mở cửa đi ra, hai người đụng phải nhau rất vừa vặn.
Quan Khai Thuận thấy Vương Kỳ Hoa thì hơi bất ngờ, đoạn thản nhiên nói:
- A, thư ký Vương đến rồi hả? Thưa chủ tịch đang nghỉ ngơi ở trong, anh có thể vào luôn!
Vương Kỳ Hoa buông tiếng hừ nhẹ.
Y đẩy cửa bước vào, phía sau bàn làm việc không thấy người nên y đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Khương Thiếu Khôn đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trên ghế sa lon.
Vương Kỳ Hoa trong bụng thầm cười lạnh, trên mặt lại giả bộ cung kính tươi cười:
- Thưa chủ tịch, anh đang nghỉ ngơi à?
Khương Thiếu Khôn mở to mắt, định thần nhìn lại đối phương, thật lâu sau mới nở được nụ cười gượng:
- Thư ký Vương đến thật quý hóa quá, chẳng mấy khi anh qua đây chơi.
Vương Kỳ Hoa vẫn cười nguyên:
- Là thế này thưa Thưa chủ tịch, bí thư muốn xem qua phương án và kế hoạch cải cách kinh tế, tôi qua đây là muốn tìm anh lấy một ít tài liệu!
Khương Thiếu Khôn cười sâu xa khó hiểu, chỉ chỉ sô pha nói:
- Không vội! Anh cứ ngồi trước đi! Sáng nay tôi vươn vai đã thấy mi mắt giật liên hồi, tôi biết chắc là có chuyện gì phát sinh, có khách quý tới, không ngờ chẳng bao lâu đã thấy anh qua! Mời ngồi!
Khương Thiếu Khôn quay ra gọi:
- Tiểu Đoạn, mang ly cà phê vào đây!
Vương Kỳ Hoa xoa xoa tay ra bộ e dè, nói:
- Thưa chủ tịch, khách sáo quá! Bí thư bên kia đang chờ... Anh xem...
- Vội vã vậy sao?
Khương Thiếu Khôn hỏi đoạn cười ha hả:
- Muốn làm cải cách, làm phát triển, làm kinh tế thì nóng vội không ăn được đâu. Hơn nữa, bí thư chắc là cần tài liệu rất cụ thể chi tiết, tôi cũng cần chút thời gian chỉnh lý lại chứ? Anh đã đến rồi thì cũng đừng có hấp tấp, đã hấp tấp hơn nửa đời người rồi, thời khắc cuối cùng còn gấp như vậy làm gì?
Vương Kỳ Hoa ngẩn người, trong bụng nổi nóng, y nghĩ Khương Thiếu Khôn thật đúng là chó đến chết còn cắn càn, đến nước này rồi mà còn cố làm ra dáng Thưa chủ tịch..
Thư ký bưng cà phê lên nóng hôi hổi.
Vương Kỳ Hoa đón láy rồi lại đặt xuống, Khương Thiếu Khôn vẫn luôn ngửa người nằm trên ghế sa lon, nhìn về phía Vương Kỳ Hoa mà ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Có câu “như kẻ thoi thóp” quả là phù hợp.
Nhưng Vương Kỳ Hoa không hề tỉnh ngộ như kẻ sắp chết, y còn vênh váo tự đắc thật sự, người như vậy ngẫm lại thật đúng là đáng buồn.
Mà từ góc độ nào đó cũng thể hiện ra sự tàn nhẫn của Trần Kinh khi làm việc.
Vương Kỳ Hoa có chết cũng không nghĩ ra, Trần Kinh sẽ ra tay quyết đoán với hắn như thế, mà phương thức lại còn bí mật như thế.
- Thư ký Vương, gần đây tôi nghe được một số lời đồn đại, nói anh và mấy vị trong chính quyền thu thập tư liệu đen về bí thư Trần Kinh, chuyện này có hay không?
Khương Thiếu Khôn bất thình lình nói ra.
Vương Kỳ Hoa ngẩn người đáp:
- Thưa chủ tịch, những chuyện này từ đâu ra vậy? Bí thư Trần là lãnh đạo, tôi vẫn luôn rất tôn trọng anh ấy, sao lại có lời đồn đại như thế được?
Khương Thiếu Khôn cười ha hả, nói:
- Cũng chỉ là đồn đại, không đủ để tin! Tôi cũng ngẫu nhiên nghe người ta nói vậy đấy!
Y dùng ngón tay chỉ một xấp tài liệu trên bàn nói:
- À, đây là cái gọi là tư liệu đen, những tư liệu này tôi cũng có, tôi đã xem qua rồi, đều là một ít thông tin lộn xộn tùy tiện bịa đặt đấy, hoàn toàn là chắp vá lung tung, rất hoang đường!
Tài liệu như vậy mà đưa đến Ủy ban Kỷ luật thì anh nghĩ các đồng chí bên đó sẽ nghĩ gì về Hoàn Thành chúng ta?
Vương Kỳ Hoa cả kinh, giơ tay muốn lấy tài liệu trên bàn nhưng tựa hồ lại cảm thấy không ổn.
- Anh có thể xem! Xem kỹ một chút!
Khương Thiếu Khôn ra bộ rộng rãi khua tay.
Vương Kỳ Hoa thần sắc âm tình bất định, chung quy y cũng không chống lại nổi sự hiếu kỳ, vươn tay ra cầm lấy.
Sau khi nheo mắt nhìn vài lần thì nụ cười trên mặt cứ theo đó nhạt dần đi.
Chắc chắn mấy thứ này chính là kiệt tác của y, y đã đem tất cả vốn liếng, các mối quan hệ và nhân sự để có được ngần đó.
Nhưng sao nó lại ở trong văn phòng của Khương Thiếu Khôn?
Ngay lúc y đang hồ nghi thì Khương Thiếu Khôn lại tiếp:
- Còn có một tin đồn, nói là Trần Kinh hồi ở Tẩu Mã Hà phạm tội đánh người, nạn nhân là thân thích của anh nên anh mới ghi hận trong lòng. Mà anh ta cũng không ngồi yên nên đã nắm giữ rất nhiều vấn đề về anh, chuyện này cũng không thể tin được nhỉ?
Vương Kỳ Hoa sắc mặt trắng nhợt nhưng cố làm ra vẻ thoải mái cười nói:
- Thật sự là nực cười, tôi sao có thể có thân thích gì đó ở Tẩu Mã Hà? Hơn nữa, cho dù tôi có thân thích ở Tẩu Mã Hà, tôi là cán bộ lãnh đạo, cũng không thể vi phạm kỷ luật của tổ chức, vì chuyện như vậy mà đi trả đũa!
Đám người đồn đại như vậy hoàn toàn là bịa đặt, tôi cho rằng bước tiếp theo chúng ta phải nghiêm túc tìm ra ngọn nguồn những tin đồn thất thiệt trên...
Khương Thiếu Khôn cười ha hả, nói:
- Tôi cũng không thể nào tin được!
Y lại vươn tay ra chỉ chỉ một xấp tài liệu khác trên bàn trà, nói:
- Còn kia, những tài liệu này chính là về tin đồn này đấy, anh cũng có thể xem!
Vương Kỳ Hoa tay run lên, thần sắc hoàn toàn thay đổi, y vươn tay ra, rụt lại rồi lại vươn ra.
Khương Thiếu Khôn vẫn luôn rất bình tĩnh nhìn y, trên mặt mang đầy thâm ý mỉm cười, khiến Vương Kỳ Hoa trong lòng bồn chồn.
Rốt cục, Vương Kỳ Hoa cố tự trấn tĩnh, giơ tay cầm lấy tài liệu, y đọc nhanh như gió rồi bỗng nhiên kích động, đứng lên nói:
- Thưa chủ tịch, đây... đây... đây quả thực là làm bừa, là nói xấu! Hoàn toàn không đúng sự thật, có kẻ có ý xấu muốn vu khống tôi, hoang đường, rất hoang đường!
Vương Kỳ Hoa đột nhiên cảm giác được sau lưng đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc ngồi không yên, không kìm nổi thất thố ngay tại chỗ.
Khương Thiếu Khôn vẫn như trước không hề kích động, chỉ vẫy tay bảo:
- Ngồi đi nào! Cây ngay không sợ chết đứng, anh không cần quá kích động!
Vương Kỳ Hoa lại ngồi xuống, nhưng thần sắc thì không còn tự nhiên như trước nữa rồi, y cảm giác như dưới mông có gai, không tài nào thoải mái được.
Khương Thiếu Khôn cười nói:
- Những tài liệu này cũng không thể tin, nếu đem lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì anh nói xem họ sẽ nghĩ sao về Hoàn Thành ta?
Vương Kỳ Hoa biến sắc mấy lần, sững sờ trong giây lát.
Y có ngốc cũng nghe ra ý Khương Thiếu Khôn, đây là đang uy hiếp trắng trợn.
Trong nháy mắt, vô số ý niệm lướt qua trong đầu y.
Y bỗng nhiên nghĩ ra, hôm nay mình từ Thành ủy qua đây, nhất cử nhất động đã sớm nằm trong lòng bàn tay Khương Thiếu Khôn rồi.
Bằng không sao y lại để sẵn hai thứ kia trên bàn?
Đây chỉ có thể là Khương Thiếu Khôn đã biết tỏng Nhạc Vân Tùng muốn làm cái gì, phái ai đi làm cái gì.
Buổi sáng hôm nay, y ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, hóa ra là đang ôm cây đợi thỏ!
----------oOo----------