Phó thủ tướng Miêu Cường là Bí thư tỉnh ủy nhiệm kỳ trước của Lĩnh Nam, hiện ông đã được điều về công tác tại trung ương, nhưng vẫn rất quan tâm tới tình hình phát triển của Lĩnh.
Gần đây kinh tế Lĩnh Nam có phần chậm phát triển, ảnh hưởng tới tốc độ tăng trưởng kinh tế của cả nước, khiến trung ương rất lo ngại, phó thủ tướng Miêu cũng không thể ngồi yên được, cuối cùng mới có chuyến đi này.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Lĩnh Nam - Mạc Chính, chủ tịch tỉnh Chu Tử Binh cùng tới đón ông tại sân bay.
Mà công tác tiếp đón Miêu tổng lần này cũng là do tỉnh ủy và chính quyền tỉnh cùng sắp xếp.
Trưởng ban thư ký chính quyền tỉnh Hoàng Hoành Viễn khá căng thẳng, đây là lần đón tiếp quan chức quan trọng đầu tiên từ sau khi ông ta lên nhậm chức. Làm thế nào để hoàn thành tốt công tác tiếp đón, làm thế nào để hợp tác tốt được với trưởng ban thư tỉnh ủy Tương Minh Nhân, đây chính à việc mà ông ta cần phải làm tốt.
Liên tục chiến đấu suốt hai ngày đêm, cuối cùng, mọi chuyện cũg được sắp xếp ổn thỏa.
Phó thủ tướng Miêu Cường nghỉ lại khách sạn Lưu Niên mà ông ta cũng khá hài lòng. Hết ngày mai, chuyến thị sát của Miêu tổng kết thúc, ông quay về Bắc Kinh, cũng có nghĩa nhiệm vụ đầu tiên của Hoàng Hoành Viễn đã thuận lợi qua ải.
Miêu tổng là Bí thư cũ của Lĩnh Nam, người dân ở đây cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông.
Vào thời Miêu tổng còn ở vị trí Bí thư tỉnh, Hoàng Hoành Viễn cũng có thể coi là một viên đại tướng dưới tay ông.
Tuy nhiên, công tác tại Hải Sơn nhiều lần bị Miêu tổng phê bình, trong mắt của Miêu Cường, bộ máy Hải Sơn rất xa lạ.
Nhưng Hoàng Hoành Viễn vẫn hy vọng, lần thị sát này của Miêu tổng, mình có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi hơn với ông.
Ông ta từng nhiều năm giữ vị trí cốt cán, bình thường tiếp đãi lãnh đạo đều là do nhân viên cấp dưới sắp xếp, còn ông ta thì luôn đi cùng lãnh đạo, báo cáo công tác với lãnh đạo, trình bày khó khăn với lãnh đạo.
Hiện nay thân phận của ông ta đã khác rồi.
Ông ta phụ trách công tác tiếp đãi, nhưng lại không có cơ hội tiếp cận lãnh đạo, điều này quả thực khiến ông ta cảm thấy khó mà thích ứng được.
Khoảng tám giờ tối, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Tưởng sớm đã tan làm rồi.
Hoàng Hoành Viễn vẫn đang trực tại khách sạn.
Tiếp đón lãnh đạo cấp quốc gia, tiêu chuẩn về mọi mặt đều yêu cầu cao nhất, đặc biệt là Miêu tổng.
Lần này tỉnh tiếp đãi theo sự sắp xếp theo tiêu chuẩn của ủy ban thường vụ, về vấn đề bảo an trên các phương diện lại càng chặt chẽ.
Hai trưởng ban thư ký Hoàng Hoành Viễn và Tương Minh Nhân thay nhau trực, đảm bảo mỗi chi tiết nhỏ của công tác tiếp đón đều không thể bị lộ.
Đưa tay lên xem đồng hồ, Hoàng Hoành Viễn chậm rãi lắc đầu.
Lịch trình cuối cùng trong ngày của Miêu tổng là uống trà cùng chủ tịch tỉnh Chu.
Chủ tịch tỉnh Chu vừa gọi điện, nói mười phút nữa ông sẽ tới.
Bữa tiệc trà này đoán chừng chủ tịch tỉnh Chu muốn báo cáo tỉ mỉ tình hình Lĩnh Nam với Miêu tổng. Bọn họ dù sao cũng là đôi bạn già suốt bảy năm nay trong bộ máy lãnh đạo.
Vào lúc này, Miêu tổng chắc chắn sẽ tùy cơ ứng biến với chủ tịch Chu, tiếc là Hoàng Hoành Viễn lại không có tư cách để nắm lấy cơ hội này…
Chính vào lúc ông ta đang phân tán tư tưởng, một thanh âm đã cắt đứt mạch suy nghĩ của ông ta:
- Trưởng ban thư ký, đã muộn như vậy anh vẫn chưa tan làm sao?
Hoàng Hoành Viễn đờ người, lập tức quay đầu lại.
Trần Kinh mỉm cười, đứng sau lưng ông ta.
Hoàng Hoành Viễn lấy lại tinh thần, đáp:
- Tiểu Trần? Sao cậu lại tới đây?
Trần Kinh ngượng ngùng cười nói:
- Tôi tới đây muốn hỏi thăm Miêu tổng một chút, anh cũng biết đấy, hiện tôi đang thực hiện mấy hạng mục, khá là khó nhằn, gặp phải rất nhiều khó khăn, nên muốn tranh thủ sự ủng hộ của lãnh đạo!
Hoàng Hoành Viễn rất kinh ngạc, trong lòng ông ta nghĩ Trần Kinh thật có lá gan không hề nhỏ.
Khoảng thời gian trước trong tỉnh có tin đồn, nói Trần Kinh chặn đường Bí thư Hạ, nhờ ông ta giúp giải quyết rắc rối.
Chuyện này khiến Trần Kinh rơi vào vòng bàn tán của mọi người.
Nhưng Miêu tổng là Bí thư Hạ sao?
Trong lòng vừa nghĩ vậy, Hoàng Hoành Viễn liền nói:
- Miêu tổng bạn như vậy, cậu không hẹn trước, muốn gặp là gặp được sao?
Trần Kinh cười khổ lắc đầu đáp:
- Tôi cũng vừa mới nhận được điện của chủ tịch Kiều mới vội tới đây. Chủ tịch Kiều và chủ tịch Chu đang trên đường tới đây rồi, có lẽ vài phút nữa là tới thôi.
Hoàng Hoành Viễn nhướn mày, trong lòng thầm nghĩ.
Theo lịch trình hôm nay sắp xếp Miêu tổng và Chủ tịch Chu nói chuyện riêng vào buổi tối, tại sao Kiều Chính Thanh cũng tới đây?
Hơn nữa ông ta còn gọi cho tên Trần Kinh này tới nữa.
Trong lòng Hoàng Hoành Viễn thầm kinh ngạc, khuôn mặt lại không lộ ra vẻ gì, nói:
- Vậy thì cậu ngồi xuống đây trước đã! Công tác gần đây của cậu rất tốt, gây được tiếng vang lớn, mọi người đều đang bàn tán về cậu đấy thôi!
Trần Kinh nói:
- Cảm ơn trưởng ban thư ký đã ủng hộ, nói thật một là, áp lực của tôi hiện nay so với ai cũng nặng nề hơn. Cây to đón gió, có rất nhiều vấn đề phát sinh, đặc biệt là vấn đề công tác tiếp theo, tỉnh đã tạo cho chúng tôi áp lực rất lớn!
Hoàng Hoành Viễn nheo mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Cậu có thể sáng suốt nhận ra được khó khăn, thật đáng mừng!
Rồi ông ta thở dài, tiếp:
- Cậu ấy, tôi cũng coi như khá hiểu cậu. Chỉ là tính cậu quá cứng rắn, đô ikhi giải quyết mọi việc suy nghĩ không đủ chín chắn. Cậu có năng lực, nhưng cũng dễ đắc tội. Tôi thấy tính cách này của cậu sau này vẫn nên thay đổi một chút, có thể mềm dẻo hơn một chút trong phương pháp công tác!
Có những chuyện quay vài vòng là đã dễ dàng hơn nhiều, nhưng có những lúc cậu cứ khăng khẳng không chịu chuyển hướng…
Hoàng Hoành Viễn nói những lời này có chút thấm thía.
Ông ta hiểu những khó khăn của Trần Kinh.
Trong nội bộ chính quyền tỉnh có những lãnh đạo không hài lòng với hắn, cũng có những chuyện giống như những gì hắn vừa nói, cây to đón gió.
Gần đây công tác của ban Hơp tác kinh tế rất tốt, khó tránh có người đố kỵ.
Tuy rằng Trần Kinh làm tốt công tác truyền thông, giới truyền thông trong và ngoài tỉnh đều đưa những tin tức tích cực về báo cáo các hạng mục daonh nghiệp hắn phụ trách,
Nhưng trong nội bộ, đã có không ít người tỏ ý bất đồng với hắn.
Những phản ứng ấy trước mắt không lớn, nhưng rất sắc bén.
Nếu như công tác hiện tại của Trần Kinh có điểm sơ hở, cục diện phát triển hiện Trần Kinh gây dựng được nói không chừng sẽ bị lật đổ.
Phía sau ánh hào quang là gian khổ, là từng bước kinh sợ.
Hoàng Hoành Viễn nghĩ tới đây, ông ta bỗng cảm thấy Trần Kinh gần gũi với mình hơn một chút.
Công tác hiện nay của ông ta trong chính quyền tỉnh cũng gặp phải rất nhiều thách thức.
Mối quan hệ giữa Chủ tịch tỉnh và Phó chủ tịch tỉnh khó mà hòa hợp được, hơn nữa trong bộ máy chính phủ tỉnh, người tài nhiều như mây trên trời, một khi gặp sơ suất trong công việc, thậm chí còn có thể trở thành trò cười.
Khoảng thời gian trước, chủ tịch chính quyền tỉnh Chu sắp xếp khởi thảo một văn kiện liên quan tới quy phạm chính sách nghị sự của nội bộ chính phủ.
Vì yêu cầu quan trọng đặt ra với văn kiện này, ông ta yêu cầu Hoàng Hoành Viễn đích thân phục trách.
Hoàng Hoành Viễn tiếp nhận nhiệm vụ, liều tổ chức phòng nghiên cứu chính sách, vài cán bút của phòng Thư ký, để mọi người chuẩn bị bản thảo.
Bản thân Hoàng Hoành Viễn không phải cây bút cứng rắn.
Tuy ông ta có kinh nghiệm làm thư ký, nhưng nếu muốn thực sự nói tới cây bút chủ lực, ông ta cũng tự biết thân biết phận, trong tập hợp hàng ngũ nhân tài của chính phủ tỉnh, cơ bản cũng chẳng tới lượt ông ta.
Ý tưởng của ông ta là hy vọng có thể tập trung lại trí tuệ của mọi người, hoàn thành bản sơ thảo, sau đó đích thân ông ta sửa lại, thêm vào cách nói của chủ tịch Chu, thêm vào một số lời nói có tính nguyên tắc mạnh một chút, cuối cùng bản thảo này cũng coi như do ông ta làm vậy.
Nhưng điều mà ông ta không lường tới chính là, ba bản thảo do ông ta làm, Chủ tịch Chu đều không hài lòng.
Hoàng Hoành Viễn lúc đó chỉ biết đờ ra.
Ông ta hoàn toàn lĩnh ngộ được ý đồ của Chu Tử Binh, nhưng tại sao tài liệu sau khi làm ra lãnh đạo lại vẫn không hài lòng?
Điều này cũng giống như một người vô cùng am hiểu sáng tác nhạc, nhưng lại viết ra một tác phẩm thảm họa.
Trong lòng có ý tưởng, nhưng lại không thể biểu đạt chính xác, đây thực sự là điều khiến Hoàng Hoành Viễn cảm thấy xấu hổ.
Về sau Chu Tử Binh gọi cả trưởng ban thư ký Giang Sở tới, cho phép ông ta cùng tham gia việc làm tài liệu này.
Hai ngày sau khi nhận phân công công tác, Giang Sở gửi một bản sơ thảo cho Hoàng Hoành Viễn.
Hoàng Hoành Viễn đọc cẩn thận tài liệu này, rồi bỗng thấy cả người toát mồ hôi lạnh.
Trong đầu ông ta lúc đó hiện lên bốn chữ: “Tàng long ngọa hổ”.
Tài liệu của Giang Sở tinh tế, thấu triệt ý đồ lãnh đạo, biểu hiện cũng rất mờ mịt.
Quan trọng là một số ý đồ khó nói của lãnh đạo, tài liệu của Giang Sở không chỉ có đá tới, mà còn không hề để lộ chút manh mối nào.
Trọng tâm của lãnh đạo là gì?
Lãnh đạo chính là muốn quán triệt ý chí của mình, khống chế tốt thuộc hạ, lại không thể để họ có tư tưởng chống đối.
Trong chuyện này cần vận dụng các kế hoạch công khai.
Có nhiều chuyện cần quang minh chính đại giải quyết, hơn nữa còn hải làm cho tốt, điều này sẽ thể hiện trình độ và tố chất.
Hoàng Hoành Viễn cũng là lãnh đạo nhiều năm, anh ta tương đối hiểu ý đồ của Chủ tịch Chu, nhưng trình độ làm tài liệu của ông ta lại không bằng Giang Sở.
Chuyện này khiến Hoàng Hoành Viễn cảm thấy rất mât mặt, rất hổ thẹn, thất bại lớn cả về uy tín và thể diện của chính quyền.
Cũng vì chuyện cán bút ấy, gần đây ông ta phải chịu gánh nặng tinh thần tương đối lớn.
Vậy chính phủ tỉnh có vị cán bút nào không?
Vấn đền này không còn nghi ngờ gì nữa, phòng nghiên cứu chính sách, phòng thư ký, văn phòng, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể trở thành một cây bút hái ra tiền.
Nhưng những cán bút cấp dưới và trưởng ban thư ký lại không phải cùng mtộ chuyện.
Người viết tốt chưa chắc có thể lĩnh hội toàn bộ ý đồ của lãnh đạo, chưa chắc có thể hiểu được nội dung bài viết cần thể hiện được những tinh hoa gì.
Cho dù là có tổ chức họp trước đó, quy ước dài cả ba chương, nhưng có những điều không thể nói ra, chỉ có thể hiểu ra, tầm mắt của những người thuộc cấp dưới chắc chắn là có hạn.
Tinh hoa của tư tưởng không lĩnh hội được, có tài viết lách hơn nữa cũng có tác dụng gì?
Mà sau cuộc trao đổi ngắn vừa rồi với Trần Kinh, Hoàng Hoành Viễn chợt cảm thấy anh ta đã trở nên thân thiết hơn với hắn. Hai người đều đang phải đối mặt với khó khăn, quan hệ giữa hai người có lẽ còn có thể gần hơn chút nữa.
Rồi ông ta chợt nghĩ tới tài năng của Trần Kinh.
Bản lĩnh vững vàng vượt thử thách của Trần Kinh là gì? Chẳng phải là có năng lực viết lách vững vàng sao?
Năm đó khi còn ở Hải Sơn, hắn chính dựa vào tài viết lách của mình, khiến Hải Sơn không được yên nổi, một đám người cũng không có biện pháp gì được với hắn.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Hoàng Hoành Viễn bỗng vui lên.
Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, được đến lại không phí chút công!
- Tiểu Trần, cũng sắp đến giờ rồi, chủ tịch Chu chắc cũng tới bây giờ đây, chúng ta cùng đi đón bọn họ!
Hoàng Hoành Viên cười nói.
Ông ta bước tới trước mặt Trần Kinh, vỗ vai hắn rồi nói:
- Hôm nay cậu biểu hiện cho tốt vào nhé, cơ hội khó có được! Miêu tổng chịu trách nhiệm về mảng hạng mục lớn, nếu như ông ủng hộ cậu, hạng mục hợp tác liên khu vực của Lĩnh Nam lại có thêm cơ hội rồi!
Trần Kinh nghiêm túc gật đầu đáp:
- Vâng, chúng tôi vẫn luôn nỗ lực hết mình, cũng phải tới lúc thấy được ánh quang thắng lợi chứ!
Hoàng Hoành Viễn bật cười lớn, nói:
- Cậu làm gì cũng nhiệt tình không chịu khuất phục, tinh thần đi đầu này của cậu, là chuyện gì cũng thành công thôi. Sau này có cơ hội nên trình bày ý tưởng mới của cậu với Chủ tịch Chu, tôi sẽ nghĩ cách tạo giúp cậu một số cơ hội…
Trần Kinh ngạc nhiên, có hơi bất ngờ với sự nhiệt tình của Hoàng Hoành Viễn.
Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại được vẻ bình thường, vui vẻ đáp:
- Vậy thì thật cảm ơn trưởng ban thư ký quá, có được sự ủng hộ của anh, chúng tôi nhất định sẽ đạt được thành tích tốt!
Hoàng Hoành Viễn xua tay nói:
- Cậu đừng nói vậy, cậu đi từ Hải Sơn lên, tôi cũng từ Hải Sơn mà lên, chúng ta coi như chung một chiến hào, về lý đương nhiên phải thân thiết với nhau rồi!
(còn tiếp)
DG: Du Lạc Tiểu ^_^