Câu lạc bộ Hồng Vân bỗng nhiên bị đột kích kiểm tra, Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu lại bị dẫn tới Cục công an, hai người đáng thương cũng không dám nói ra thân phận của mình, đường đi của Tương Hằng Vân ở Việt Châu rất hoang dã, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, anh ta nào dám mở rộng?
Anh ta chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Kinh, Trần Kinh vội vã lái xe đến câu lạc bộ, sau đó đắn đo suy nghĩ, nhưng vẫn tìm không ra biện pháp giải quyết thích đáng.
Hắn đương nhiên không biết, căn nguyên Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu không may xui xẻo như vậy, cơ bản không phải là do người khác, mà là do Trần Kinh.
Trần Kinh không bị Lục Đào soi mói, Lục Đào lại bỏ ra một phí tổn thất lớn để bày ra những chuyện này sao?
Đối với Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu, Chu Thanh Lưu cũng thế mà thôi rồi, bản thân anh ta chính là tài tử phong lưu, việc này nếu truyền đi, cùng lắm chỉ là tin tức râu ria, nhưng đối với Tương Hằng Vân mà nói, chuyện này nếu xử lý không tốt, vậy có thể nói là một đòn trí mạng với anh ta.
Mối quan hệ của Trần Kinh và Tương Hằng Vân vẫn được duy trì khá tốt, ở khu vực Việt Châu, Trần Kinh thường xuyên nhờ Tương Hằng Vân hỗ trợ, hiện tại Tương Hằng Vân gặp phải chuyện khó như vậy, Trần Kinh cho dù thế nào cũng không thể buông tay bỏ qua.
Trong đầu Trần Kinh đã nảy sinh nhiều ý niệm, hắn muốn tìm Đông Kỳ Vi hỗ trợ, muốn báo cáo cho Hồ Tuấn Trung, hắn thậm chí muốn nhờ sự quen biết của Đường Ngọc ở tỉnh thành, hắn phải đi thiết lập quan hệ.
Cuối cùng, Trần Kinh đã nghĩ tới một người ——Chương Nhất Quần, ông ta là Phó giám đốc Sở công an Tỉnh, có sức ảnh hưởng trong hệ thống công an ở Lân Giác, hiện tại việc này chẳng phải tìm ông ta nghĩ biện pháp là thích đáng nhất?
Trần Kinh lập tức gọi điện thoại cho Chương Nhất Quần. Uyển chuyển kể lại sự tình đã qua, Chương Nhất Quần trầm ngâm thật lâu, nói:
- Tiểu Trần, việc này phải thận trọng. Tôi nói cho cậu nghe, việc này cậu đã tìm tôi, tôi có thể để cho hai người bạn của cậu lập tức ra ngoài, nhưng tôi không dám bảo đảm có thể che đậy chuyện này. Cục Công an Việt Châu rất mạnh, chúng tôi chỉ là công an Tỉnh cũng không thể hoàn toàn nắm giữ hết cục diện.
Lời nói của Chương Nhất Quần rất chân thật. Trần Kinh nghe cũng hiểu rõ ràng.
Địa vị của Cục công an Việt Châu rất đặc thù, bọn họ chịu trách nhiệm giữ gìn trị an tỉnh thành, thậm chí còn có nhiệm vụ bão vệ sự an toàn cho các bộ phận tỉnh thành, quyền lực của bọn họ là tương đối lớn đấy.
Cục trưởng cục công an Việt Châu Lục Tử Sơn vốn là ủy viên thường vụ Thành ủy, còn là cấp Thứ trưởng của thành phố Việt Châu, Lục Tử Sơn là cán bộ cấp Giám đốc sở.
Cấp bậc của ông ta cao hơn Chương Nhất Quần, Chương Nhất Quần sao có thể hoàn toàn can thiệp đến sự tình của Việt Châu?
Bởi vì Trần Kinh đã hai lần tìm ông ta nói chuyện. Nhưng Chương Nhất Quần cũng chưa có câu trả lời chắc chắn, điểm này khiến hắn có chút băn khoăn.
Thân phận của Trần Kinh ông ta cũng biết. Biết bối cảnh của người trẻ tuổi kia rất sâu. Tiền đồ không thể lường được.
Hơn nữa Chương Nhất Quần cũng biết một ít tin đồn của Hải Sơn, Trần Kinh loại bỏ muôn vàn khó khăn để giữ vững chấp chính của chính mình, hơn nữa người phía dưới đều rất ủng hộ hắn, Trần Kinh có thể nói là dùng hành động thực tế chứng minh giá trị của mình, cũng giành được sự tôn trọng của nhiều người, thậm chí Chương Nhất Quần đều cảm thấy người trẻ tuổi này rất tài giỏi.
Chương Nhất Quần trầm ngâm trong chốc lát, lại nói:
- Tiểu Trần, như vậy được không, chúng ta làm một thỏa thuận hai bên. Việc này tôi lập tức nghĩ biện pháp đi hoà giải. Anh gọi điện cho tướng quân Triệu, ông ta có quan hệ tốt. Nếu ông ta ra mặt nói chuyện, việc này xem như không có vấn đề gì.
Cứ như vậy, Trần Kinh đã gọi điện cho Triệu Kỳ Chí của Trung đoàn cảnh sát vũ trang Lĩnh Nam.
Triệu Kỳ Chí nghe Trần Kinh nói xong, ông ta nhíu mày nói:
- Đều là những chuyện bát nháo? Chuyện vặt ấy có đáng giá cho cậu gọi điện thoại đến cho tôi không? Cán bộ Đảng viên không lo học, còn đi đến những nơi kích thích đó làm gì, tìm thú vui, tôi nói bọn họ quả thực là xứng đáng.
Theo ý kiến của tôi, phải để cho bọn họ mất mặt, để cho bọn họ không không còn sĩ diện, về sau bọn họ mới nhớ đời.
Trần Kinh ngượng ngùng nói không ra lời.
Xảy ra chuyện như vậy, Tương Hằng Vân và Chu Thanh Lưu quả là không còn mặt mũi nữa rồi.
Hai người đều là người có thân phận, ở Việt Châu thậm chí ở Lĩnh Nam, dựa vào bản lĩnh của hai người, muốn làm chuyện gì, gần như có thể nói là mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng hai người hiện tại dính vào việc này, với thân phận của hai người, đó chính là cái hố lớn.
- Tiểu Trần, cậu nói thật cho tôi, cậu bây giờ chẳng phải rất may mắn sao, chính mình không có bị bắt? Theo tôi được biết, xe của cậu cũng đậu ở bãi xe của câu lạc bộ Hồng Vân.
Triệu Kỳ Chí bỗng nhiên nói.
Trần Kinh hốt hoảng, vội hỏi:
- Chú Triệu, những lời này chú đừng có nói càn, xe của tôi được người bạn mượn đi rồi, tôi …. Ai.
Trần Kinh nói một nửa, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình cũng đáng ăn mừng.
Hôm nay hắn cũng đến nơi này nhưng may thay không muốn vào, nếu hắn vào nói không chừng lúc này hắn cũng gặp rắc rối.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh rùng mình, đối với cuộc chiến trên quan trường, càng phải cẩn thận lý giải sâu xa.
Mà hắn bỗng nhiên lại nghĩ, Triệu Kỳ Chí sao lại biết xe của hắn đỗ ở câu lạc bộ Hồng Vân? Chuyện này ông ta biết không?
Rất nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu của Trần Kinh, Triệu Kỳ Chí ở đầu bên kia điện thoại lại nói:
- Tiểu Trần, tôi có thể nói với với cậu, vấn đề tác phong cũng không phải là vấn đề nhỏ, cậu phải rất cẩn thận, bằng không vì vấn đề như vậy, mà ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu, đây thật sự làm cho người ta bóp cổ tay rồi.
Hơn nữa, vị hôn thê của cậu, vào lúc này, cậu cũng không thể không nói lời xin lỗi Uyển Kỳ à…
Trần Kinh đột nhiên cảm thấy nghẹn họng, hắn trầm ngâm thật lâu mới nói:
- Chú Triệu, tôi nghe theo lời dạy bảo của chú, về phương diện này chú cứ yên tâm, tôi sẽ không phạm sai lầm.
Ở bên đầu dây kia Triệu Kỳ Chí thản nhiên cười, nói:
- Cậu không phạm sai lầm, nhưng có đôi khi người khác lại làm cho cậu phải gục, khiến cho cậu phạm sai lầm. Cậu phải hiểu, người ngồi vị trí càng cao, thì sẽ khiến cho nhiều người dòm ngó, cũng không phải mỗi người đều có thiện ý tốt.
Sau khi nói chuyện xong với Triệu Kỳ Chí, Trần Kinh cũng không nhận được một câu trả lời chuẩn xác từ ông ta.
Nhưng sau nửa giờ, Tương Hằng Vân lại gọi điện đến, anh ta lúc này lung túng quẫn bách nói không nên lời:
- Trần Kinh, tôi có nói cái gì cũng thêm thừa thãi, việc này cảm ơn cậu nhé, tôi...
Câu nói kế tiếp anh ta không biết mở miệng như thế nào, nghĩ đến chuyện này càng lúng túng, anh ta cũng là lần đầu tiên trải qua, thật sự là không biết đối mặt như thế nào.
Trong lòng Trần Kinh thở phào nhẹ nhõm nói một hơi:
- Chủ nhiệm Tương, chuyện đã qua rồi là quan trọng nhất là đã rơi vào hố một lần, sẽ khôn ngoan biết nhìn xa trông rộng...
...
Lân Giác của Hải Sơn.
Trần Kinh gần đây vì sự hợp tác của hai nơi Nam Cảng và Hải Sơn mà phải vất vả ngược xuôi.
Hắn không thể không thừa nhận, hắn trước kia đã từng suy nghĩ rất nông cạn, sự hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn quả là khó khăn hơn hắn tưởng.
Từ nguyên nhân mà nói, vốn là từ trên xuống dưới của hai địa phương, từ cán bộ đến dân chúng bình thường từ lâu đã hình thành lối suy nghĩ cố định hơn nữa còn có tâm lý ngắn cách và e dè.
Chính trị của Lĩnh Nam, khi mới bắt đầu cải cách và mở cửa, chủ nghĩa bè phái, chủ nghĩa địa phương thật là thịnh hành, từ lúc đó mâu thuẫn giữa Hải Sơn và Nam Cảng cũng rất thâm sâu.
Nam Cảng trước đây đã là đặc khu, tận hưởng rất nhiều chính sách ưu đãi của Trung ương, lúc đó Hải Sơn còn chưa mở cửa, Nam Cảng gần như chiếm lấy tất cả những tài nguyên thuộc về Hải Sơn.
Từng có một thời gian ngắn, việc đề bạt cán bộ thuộc Nam Cảng rất nhanh chóng được đề bạt, nhưng, Hải Sơn chính là nơi góc chết, là phần mộ của Bí thư, phần mộ của Chủ tịch thành phố. Lúc đó chủ nghĩa bè phái của hai nơi này cũng đạt đến đỉnh cao, cán bộ chủ yếu của hai đảng, thậm chí mâu thuẫn ầm ĩ đến tận Trung ương.
Cũng chính là từ lúc đó bắt đầu, mâu thuẫn giữa Hải Sơn và Nam Cảng trong dân gian càng sôi sục.
Người giàu ở Nam Cảng xem người của Hải Sơn là thằng nhà quê, lúc trước, người dân giữa địa phương này và địa phương khác của Lĩnh Nam vốn có sự khác biệt lớn về văn hoá, hơn nữa người cùng một địa phương rất đoàn kết, cho nên trong thời gian tương đối dài, hai nơi tuy tiếp giáp kế cận nhau, nhưng rất ít giao lưu qua lại trong cuộc sống, mãi đến hiện tại, người của hai địa phương vẫn không ưa nhau.
Đối với những người cầm quyền mà nói, muốn thay đổi hình thái và thói quen suy nghĩ và văn hoá của địa phương sẽ rất khó khăn, Trần Kinh hiện tại đã gặp lực cản như vậy.
Trong nội bộ của Lân Giác, do hiện tại người ngoại lai tương đối nhiều, Trần Kinh đã vận tác rất nhiều nhưng sức cản vẫn chưa đủ lớn.
Nhưng, hợp tác là sự tình của hai bên, Nam Cảng bên kia thì không lạc quan như vậy.
Kiều Chính Thanh gần đây đến Nam Cảng và Hải Sơn để làm điều tra nghiên cứu, hai bên cũng có một sự đồng thuận là phải tăng cường hợp tác giữa hai nơi.
Nhưng từ sự đồng thuận, đến hành động tập thể, vẫn còn cách xa nhau vạn dặm, làm thế nào có thể đem sự đồng thuận bước nhanh đến hành động cụ thể, đây là sự tình khiến người đau đầu.
Thị trấn Hoàng Công Miếu, tuyến đầu lân cận với Nam Cảng, nằm ở một gò đất nhỏ, Trần Kinh ngắm nhìn nó qua lăng kính gần như có thể thu hết thành phố Nam Cảng vào trong tầm mắt.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn ảnh và nhìn thật lâu, bỏ ống nhòm trong tay xuống, thư ký Trác Phong đứng một bên tiếp lấy ống nhòm, Trần Kinh quay đầu nói với Bí thư Đảng uỷ Hầu Cát Dũng của thị trấn Hoàng Công Miếu.
- Xem đi, cái gì gọi là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đây quả là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt đấy.
Hầu Cát Dũng gật đầu nói:
- Bí thư, chuyện hợp tác của hai nơi này, chúng ta đã tranh cãi quá lâu, nhưng vẫn không có hành động, có rất nhiều mâu thuẫn bên trong, vấn đề rất phức tạp, muốn bài trừ tư tưởng và quan niệm cổ hủ trong đầu của mọi người là tương đối khó, trước mắt, muốn giải quyết những vấn đề này sẽ không dễ dàng.
Trần Kinh không nói lời nào, ở Lĩnh Nam đã lâu, hắn ít nhiều cũng hiểu sâu sắc về phong thổ nhân tình của Lĩnh Nam.
Nền kinh tế của nới này phát đạt nhất cả nước, nhưng tư Tương suy nghĩ của người nơi này rất là cực đoan thủ cựu và truyền thống.
Quan niệm của dân chúng bản thổ rất mạnh mẽ, mê tín, lấy thành phố Hải Sơn mà nói, các quận khác đều có cách nói chuyện khác nhau.
Người địa phương mới mở miệng nói chuyện, người khác lập tức có thể phán đoán bạn là người ở quận nào.
Trần Kinh làm ra thành tích ở Lân Giác, cho nên khiến cho nhiều người ở Hải Sơn ghi hận, không chỉ mọi người cạnh tranh đố kỵ, bên trong thậm chí còn có nguyên nhân của dân gian.
Triển khai công việc dưới bối cảnh văn hoá như vậy, nếu không cải cách phát triển, hiện tại người ngoại lai chiếm cứ đại đa số, Trần Kinh không thể tưởng tượng nền kinh tế của Lĩnh Nam sẽ phát triển ra bộ dáng thế nào.
- Lão Hầu, hợp tác là xu thế lớn, có điều kiện chúng ta phải triển khai hợp tác, không có điều kiện, chúng ta cũng phải sáng lập ra điều kiện để hợp tác, Lĩnh Nam phải vĩnh viễn duy trì sức sống kinh tế dồi dào, phải hạ quyết tâm cải cách tư tưởng. Nếu muốn đánh phá bài trừ, phải bài trừ giải quyết tận gốc từ trên xuống dưới, đây không phải là vấn đề của một quận Lân Giác, mà là vấn đề của một tỉnh Lĩnh Nam, chúng ta dám vì thiên hạ trước, chúng ta có khí phách này.