Vốn dĩ chủ tịch thành phố Từ Binh của Kinh Giang và đại công tử của Hầu thị là Hầu Quan Trung có chút mâu thuẫn.
Sau đó không ngờ có mĩ nữ quân trang chạy đến hội trưởng vọt thẳng đến chỗ Trần Kinh, khiến tất cả mọi người chú ý.
Con người Thu Nhược Hàn này cũng không nổi tiếng lắm ở Sở Giang, nhưng trong Kinh Giang thì ai cũng biết. Nhưng tiệc rượu này lại bị náo loạn như này, anh em Hầu thị lui về trước, chủ tịch thành phố Từ Binh dường như cũng không muốn ở lại lâu, không khí tiệc rượu vốn dĩ hòa hợp và vui vẻ liền bị phá vỡ.
Tiệc rượu chấm dứt, Trần Kinh tiến đến bên người Khương Hiểu Yến hổ thẹn nói:
- Chủ tịch thành phố Khương, hôm nay quả thực ngại quá! Xem ra thư ký Lôi của mọi người mời tôi và lão Từ tham gia tiệc rượu này là sai lầm lớn rồi!
Khương Hiểu Yến nhìn Trần Kinh nói:
- Bí thư Trần, không cần nói như vậy. Tiệc rượu lần này bên chúng tôi chủ động tổ chức, tiệc rượu không thành công, chúng tôi mới cần phải tìm nguyên nhân từ mặt khách quan!
Hai người nói chuyện với nhau, Khương Hiểu Yến tiễn Trần Kinh ra tận bãi đỗ xe.
Cô chủ động giơ tay ra nói:
- Bí thư Trần, hai thành phố hợp tác phát triển, đây là chiến lược của Tỉnh ủy. Cá nhân tôi rất ủng hộ chiến lược này, vì Tỉnh ủy suy nghĩ rất cao thâm, lại nhìn xa. Đương nhiên, trong quá trình thực hiện chiến lược này, chắn chắn sẽ gặp chút vấn đề, thậm chí là có chút hiểu lầm nữa.
Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta tín nhiệm sâu sắc lẫn nhau, hiểu rõ đối phương, chúng tôi cuối cùng sẽ tìm được điểm phù hợp của chiến lược hợp tác phát triển này!
Trần Kinh nói:
- Lời này của chủ tịch thành phố Khương nói tôi hoàn toàn tán thành, quan trọng vẫn là hiểu nhau, có lúc, xây dựng sự tin tưởng, uy tín giữa người với người với nhau, là quá trình rất phức tạp. Ví dụ có người không đánh nhau thì không quen biết, còn có người anh không đánh họ, họ không biết anh, anh cứ hung hăng giáo huấn họ, nói không chừng họ sẽ thay đổi cái nhìn với anh đấy.
Nói đến đây, hắn cười ha hả nói:
- Nói đùa thôi, chủ tịch thành phố Khương, tôi rất tín nhiệm cô! Thực tế tôi biết cô từ lâu rồi, năm đó cô làm phó trưởng ban thư ký của Sở thành, tôi đang công tác trong tổ chức Tỉnh ủy.
Khương Hiểu Yến mỉm cười nói:
- Đại danh của anh tôi cũng sớm biết rồi, tuổi trẻ tài cao, nhân tài của Sở Giang chúng ta, sau này văn đảm Sở Giang rồi!
Hai người bắt tay thật chặt, vẫy tay từ biệt.
Cứ đưa mắt nhìn Khương Hiểu Yến rời đi, Từ Binh lại gần ngượng ngùng nói:
- Bí thư, tối nay tôi có chút không tỉnh táo, thực sự…
Trần Kinh khua tay một cái nói:
- Được rồi, lão Từ, loại người như anh em Hầu thị, anh khách khí quá với người ta, người ta sẽ được đà lấn tới. Đối với loại người như này, chỉ có một cách, đó chính là cho họ biết tay, đề bọn họ biết thế nào là lợi hại, tôi bảo đảm bọn họ sẽ vào quy củ thôi!
Thần sắc Từ Binh dịu đi một chút, đang định nói thêm gì nữa, ánh mắt lại nhìn về phía sĩ quan nư hiên ngang đang đi đến.
Gã vội vàng rút lời lại, nói:
- Bí thư, tôi không quấy rầy anh nữa, chủ nhiệm Thu xem ra sắp đến gặp anh rồi đấy!
Trần Kinh chậm rãi quay người, Thu Nhược Hàn liền đứng cách hắn chỉ có 1m.
Hai người mặt đối mặt, ai cũng không chịu yếu thế.
Cuối cùng vẫn là Trần Kinh rời ánh mắt đi, cười nhạt, từ trong túi rút một điếu thuốc ra châm hút, nói:
- Thượng tá Thu, bây giờ là lúc nào rồi? Có chuyện gì chẳng lẽ lại nói vào lúc này sao? Hơn nữa, tôi thực sự không nghĩ ra có chuyện gì đáng để cô đích thân đến tìm tôi thế!
Thu Nhược Hàn chỉ quán trà bên ngoài nhà hàng nói:
- Đi qua bên đó đi!
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Quán trà đó 10h đóng cửa, còn có nửa tiếng nữa, cô có chắc nửa tiếng sẽ nói rõ những gì mà mình muốn biểu đạt không!
Thu Nhược Hàn lạnh lùng nói:
- Vậy thì lên xe nói chuyện!
Thu Nhược Hàn xông lên trước, đi thẳng đến bên cạnh một chiếc Dongfeng Warriors, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Trần Kinh do dự một chút, đành phải đi theo, ngồi ở ghế phụ lái!
- Dập thuốc đi!
Thu Nhược Hàn lạnh giọng nói.
Trần Kinh cau mày một cái, không nhanh không chậm dập thuốc, lúc này trong lòng hắn đã rõ, chuyện xưởng đóng tàu Kinh Giang hẳn có nội tình.
Người phụ nữ ngu xuẩn như Thu Nhược Hàn này, hôm nay đoán chừng chính là biết chuyện này mà đến.
Nhìn sắc mặt của Thu Nhược Hàn, Trần Kinh biết rõ hướng đi của sự việc, Thu Nhược Hàn không vui, đối với hắn mà nói chính là tin vui.
Mấy ngày nay vì chuyện của Lãng Châu làm không được êm đẹp, bây giờ chyện xưởng đóng tàu Kinh Giang có thể có động tĩnh, đây cũng là một tin tốt an ủi.
Thu Nhược Hàn cũng không nói gì, Trần Kinh tất nhiên cũng không nói chuyện, hai người đang trong bãi đỗ xe, ngồi trong xe trầm mặc.
Thu Nhược Hàn không nói gì, là vì cô đang nghĩ, chuyện này nên nói như nào.
Sau khi quân ủy ra mặt can thiệp vào chuyện thu mua của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, xưởng đóng tàu Hoàng Hải ép kết thúc toàn bộ hợp đồng với xưởng đóng tàu Lâm Vũ, vì chuyện này, Thu Nhược Hàn bị đả kích rất lớn.
Không chỉ như vậy, một tháng gần đây, liên tiếp, lãnh đạo các ngành đều tìm Thu Nhược Hàn nói chuyện, nội dung nói chuyện không chỉ đề cập đến vấn đề thái độ làm việc của cá nhân cô, còn đề cập đến chuyện cô chọn xưởng đóng tàu Lâm Vũ, có phải là có nhân tố tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng, dù sao chủ tịch tỉnh phố chủ tịch thường vụ tỉnh Thu có quan hệ thân mật với cô.
Tự nhiên bị nghi ngờ, Thu Nhược Hàn rất tức giận, nhưng lý trí nói cho cô biết, cô vẫn không thể trực tiếp điều tra vụ này.
Cái này còn chưa kết thúc, bây giờ xưởng đóng tàu Hoàng Hải thực sự muốn đàm phán lại với xưởng đóng tàu Kinh Giang, Thu Nhược Hàn vẫn phải đảm nhiện đại biểu đàm phán.
Thu Nhược Hàn làm gì có mặt mũi quay về Kinh Giang đề cập đến chuyện thu mua nữa? Lần trước Trần Kinh chủ động mời cô, cùng cô nói chuyện về khó khăn của Kinh Giang, nói về ưu thế của xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Lúc đó, thái độ của Thu Nhược Hàn cực kỳ ương bướng, bây giờ vô cùng lãnh đạm, dường như sẽ nói cho chết thì thôi.
Bây giờ lại tốt, chuyện bên Lâm Vũ thất bại rồi, bây giờ cô lại phải dày mặt đến Kinh Giang, với tính cách của cô làm gì có thể tiếp nhận được?
Cô cảm thấy mình căn bản không thể nào đối diện với người nát như Trần Kinh này.
Tên Trần Kinh này, rất cẩn thận, có thù tất báo, nói chuyện lại càng châm chọc khiêu khích, không nể tình chút nào.
Thu Nhược Hàn đã từng làm việc với với Trần Kinh, năm đó khi ở Lĩnh Nam, cô từng bị Trần Kinh răn dạy, mỉa mai nhiều lần, Thu Nhược Hàn bây giờ nghĩ lại, quả thực đúng là ác mộng.
Bây giờ cô cao điệu trước, quay đầu lại lại phải xin người ta bán xưởng đóng tàu, sự tôn nghiêm của Thu Nhược Hàn cô còn đâu?
Mà những điều này đều không phải là nguyên nhân cô quyết tâm, nổi giận đùng đùng đơn phương độc mã tìm Trần Kinh.
Khiến cô cảm thấy uất ức chính là, bên xưởng đóng tàu Hoàng Hải liên hệ với xưởng đóng tàu Kinh Giang tỏ vẻ hoàn toàn có thể tiếp nhận được phương án lúc trước của xưởng đóng tàu Kinh Giang, xưởng đóng tàu Hoàng Hải có thể thu mua toàn bộ nghiệp vụ của xưởng đóng tàu Kinh Giang.
Lại khiến Thu Nhược Hàn tuyệt đối không ngờ đến chính là, lúc này câu trả lời của xưởng đóng tàu Kinh Giang là, xưởng đóng tàu Kinh Giang trước mắt đang tiến hành cải cách toàn bộ theo hoạch định của Ủy ban nhân dân thành phố, trước mắt tình hình xí nghiệp vận hành vẫn tốt đẹp, tạm thời không có kế hoạch bán.
Nhận được câu trả lời như này, Thu Nhược Hàn hoàn toàn bị chọc giận.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là do Trần Kinh cố ý, nhất định là cố ý, tên này chính là cố ý muốn xưởng đóng tàu Hoàng Hải khó khăn không chịu nổi, khiến Thu Nhược Hàn cô khó chịu.
Cô hoàn toàn hiểu, mấy tháng trước, Trần Kinh mở tiệc chiêu đãi mình, đó là tư thái hạ bệ, liều mạng kêu khổ, hoàn toàn bằng lòng bán xưởng đóng tàu Kinh Giang, hận không thể lập tức tiến hành hợp tác với xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Bây giờ hắn còn mũi heo chọc vào hành tây, giả bộ, không ngờ nói không bán, đây chẳng phải là muốn dội gáo nước lạnh vào mình sao?
Có thể kìm chế, nhưng không thể nhẫn nhục.
Chuyện này từ đầu chí cuối, đều là Trần Kinh có âm mưu đùa giỡn, đều là một tay Trần Kinh bày ra.
Thậm chí bao gồm cả cổ động đại quân khu tạo áp lực với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, sau lưng tuyệt đối đều là Trần Kinh đang làm trò quỷ.
Trần Kinh vòng một vòng lớn như vậy, chính là muốn lấy thế đè người, muốn hoàn toàn nuốt chửng xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Bây giờ hắn không ngờ còn ngại thiếu, không ngờ còn định lên giá, đây chẳng phỉa là lừa người một cách trắng trợn sao?
Thu Nhược Hàn lớn như này rồi, chưa từng uất ức như này? Cô dường nhưu không nghĩ ngợi gì, trực tiếp bay thẳng đến Sở Giang.
Cô đến Kinh Giang rồi, Ủy ban nhân dân thành phố Kinh Giang từ trên xuống dưới, phản ứng cực kỳ lạnh nhạt khi thấy cô đến.
Thu Nhược Hàn muốn tìm Trần Kinh, lúc trước là người ta muốn hẹn trước, hẹn cả buổi sáng không gặp được, Thu Nhược Hàn nổi đóa, trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Tiếu Hàm chạy đến nói bí thư Trần đi công tác đến Sở Giang rồi, hôm nay Thu Nhược Hàn chắc chắn không gặp được hắn.
Thu Nhược Hàn cứ như vậy bị trêu đùa xoay mòng mòng, cô đến Trần Kinh cũng không gặp được.
Trên đường cô lái xe nhanh như bay đến Sở Giang, tốn sức chín trâu hai hổ mới biết Trần Kinh hôm nay tham gia tiệc rượu xí nghiệp Sở thành ở khách sạn Lệ Đô, cô dường như không chút do dự, liền đằng đằng sát khí lao đến.
Trên đường, lửa giận trong đầu cô dường như muốn dâng lên trào ra ngoài, cô nhiều lần tưởng tượng tình hình sau này của Trần Kinh, cô nghĩ mình gặp Trần Kinh rồi nhất định sẽ không khách khí, thậm chí trong đầu cô còn dùng những chiêu ngoan cường học trong quân đội, toàn bộ đổ hết lên người Trần Kinh.
Cô phải cho Trần Kinh biết, khinh người quá đáng, thì phải trả giá cao như nào.
Nhưng bây giờ, cô đang thực sự đối mặt với Trần Kinh đang ngồi cùng.
Cô lại phát hiện những thứ mình tưởng tượng tượng ra kia, căn bản khó xuất hiện.
Bây giờ cô chính là một con mèo bị giẫm phải đuôi, loại người âm hiểm xảo trá như Trần Kinh này, dường như tất cả tình huống nội bộ của xưởng đóng tàu Hoàng Hải đều tính hết rồi.
Hắn chưa bao giờ chủ động để xưởng đóng tàu Kinh Giang liên hệ với xưởng đóng tàu Hoàng Hải, hắn chính là ăn chắc xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Thu Nhược Hàn tự mình chủ động xuất kích, hắn lại càng cao điệu ứng đối, công bố xưởng đóng tàu tạm thời chưa có kế hoạch bán ra, đây chính là cố định lên giá…
Tỉnh táo ngẫm nghĩ lại những diễn xuất của Trần Kinh, dường như hoàn toàn đan xen, thậm chí gần đây Thu Nhược Hàn còn nghe nói, trong thành phố Hoàng Hải có lãnh đạo nói tốt cho Kinh Giang, giúp xưởng đóng tàu Kinh Giang nói khoác.
Những thứ này không liên quan đến Trần Kinh sao?
- Thượng tá Thu, nếu như cô không nói gì, thì tôi cũng không có thời gian nữa! Tôi nói cô làm người đúng là biết điều, khổ sở vất vả, sát khí đằng đằng đến tìm tôi, tìm được tôi rồi thì lại không nói câu gì! Sao? Cô muốn tôi dẫn cô đi ngắm cảnh đêm của Sở Thành sao?
Trần Kinh lạnh nhạt nói, ngữ khí không chút giấu diếm ý mỉa mai của mình trong đó.
- Anh dám!
Giọng nói của Thu Nhược Hàn run lên, đột nhiên quay đầu:
- Trần Kinh, chuyện tự anh làm, tự anh biết rõ! Mục đích mà tôi đến là gì anh cũng biết rõ, sao vậy? Anh không phải muốn trốn tránh sự thật đấy chứ?
Trần Kinh lẳng lặng nhìn Thu Nhược Hàn, khóe miệng lộ nụ cười lạnh lùng nói:
- Thượng tá Thu, cô không cảm thấy cô quá liều lĩnh sao? Tôi quả thực khó mà tin được, xưởng đóng tàu Hoàng Hải không ngờ lại để cho cô phụ trách tham gia đàm phán, chỉ số thông mình của cô, tôi cảm thấy rất tiếc…