Trong bộ máy Tỉnh ủy, đây là lần đầu tiên ông chính thức đối đầu với Chu Tử Binh.
Ông vào Tỉnh ủy đã nửa năm rồi, dưới thời của Miêu Cường, ông có sức ảnh hưởng rất lớn trong bộ máy lãnh đạo, những điều ông muốn thực hiện, chưa bao giờ không thực hiện được.
Nhưng hiện nay, ông quả thực không dám để xuất hiện bất cứ cuộc chạm trán chính diện nào vớii Chu Tử Binh.
Chu Tử Binh là người lòng dạ thâm sâu, mưu tính kỹ càng, vô cùng cẩn thận, Hạ Quân trước nay vẫn chưa nhìn thấu được con người ông ta.
Nhưng hiện giờ, sau thời của Miêu Cường, Hạ Quân trở thành phó Bí thư Tỉnh ủy, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật đứng thứ ba toàn Lĩnh Nam.
Ở vào vị trí này, ông cần làm những việc mà vị trí này cần làm.
Chắc chắn không thể tránh khỏi việc nảy sinh mâu thuẫn giữa ông và Chu Tử Binh.
Mà lần giao chiến đầy phức tạp này cũng khiến Hạ Quân cảm nhận được một phần lợi hại của Chu Tử Binh.
Hạ Quân đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Ông cứ cho rằng bản thân phụ trách công tác của Hoàn Thành, là có thể nhân đó nắm chắc Hoàn Thành trong tay.
Nhưng ông hoàn toàn không ngờ được rằng, điều khiến ông khó mà giải quyết được ở Hoàn Thành không phải Nhạc Vân Tùng, cũng không phải chủ tịch thành phố Trịnh Hoa. Ông có thể mượn vấn đề của Hoàn Thành công kích bọn họ, nắm được điểm yếu của bọn họ, nhưng vấn đề của Hoàn Thành có thể thực hiện theo ý muốn của ông sao?
Hạ Quân từ Hoàn Thành quay về Việt Châu, liền cảm thấy những khó khăn cần giải quyết để mình có thể khống chế được Hoàn Thành đã tăng lên nhanh chóng.
Nhạc Vân Tùng không ngừng kêu khổ với những chỉ thị của Hạ Quân. Tính phức tạp của Hoàn Thành, đội ngũ cán bộ đông đảo đi lên từ Hoàn Thành, những cán bộ này đều là những kẻ lõi đời.
Trên có chính sách, bọn họ liền tìm cách đối phó.
Ông bắt được phía đông, lại không bắt được phía tây, hai phía đều muốn nắm chặt, nhưng lại để lọt ở giữa.
Thứ nhất, Hạ Quân muốn điều chỉnh lại bộ máy cán bộ Hoàn Thành, không chỉ điều chỉnh hàng ngũ cán bộ cấp sở, các vị trí lãnh đạo cấp phòng, thậm chí cấp phó phòng cũng đều cần phải điều chỉnh.
Vậy nhưng ông lại gặp phải bao cản trở từ phía Tỉnh ủy với ý muốn điều chỉnh bộ máy cán bộ này.
Người đầu tiên mà ông không thể lách qua chính là Chu Tử Binh.
Hiện tuy Bí thư Mạc là người nắm cục diện Lĩnh Nam, nhưng trong bộ máy thường vụ, thế lực của Chu Tử Binh tuyệt đối không thể khinh thường.
Trước đây Hạ Quân chủ yếu mượn oai hùm của Miêu Cương.
Nhưng thế lực của Chu Tử Binh lại là do ông ta gây dựng dần dân mà lớn mạnh lên, tuy rằng thế lực ấy không đến mức lung lay được uy phong của Bí thư, nhưng cũng không phải là loại mà Hạ Quân có thể chống lại được.
Từ đầu tới cuối, Chu Tử Binh hoàn toàn không để Hạ Quân thấy được màu sắc gì.
Nhưng sự im lặng kiểu này, lại khiến Hạ Quân ý thức được rằng Chu Tử Binh đã lặng lẽ ngắm trúng mục tiêu là ông rồi.
Cái tài giương cung mà không bắn của Chu Tử Binh khiến Hạ Quân có phần hoảng sợ, đồng thời còn ôm ấp ảo tưởng.
Thái độ mâu thuẫn kiểu này khiến ông cảm thấy thực khó chịu, nghĩ ra được rất nhiều cách, tận dụng mọi vốn liếng mình có, nhưng lại vẫn không tài nào thoát khỏi được hiện trạng này.
Mãi tới khi ông nghe ngóng được, rằng Chu Tử Binh đã có thái độ rõ ràng với dự án khu công nghệ cao.
Ông mới đột nhiên hiểu ra, Chu Tử Binh đã để lại cho ông một con đường.
Chu Tử Binh có thể để Hạ Quân thực hiện ý định của mình đối với Hoàn Thành, nhưng dự án khu công nghệ cao, Hạ Quân cũng buộc phải phát huy tác dụng tích cực của mình.
Ông và Chu Tử Binh cùng công tác tại một bộ máy đã lâu, hiểu về đối phương, không cần trực tiếp tiếp xúc, Hạ Quân cũng có thể hiểu được, lúc này ông chỉ còn lại một con đường, đó chính là phải đẩy dự án khu công nghệ cao đi vào thực hiện.
Chu Tử Binh là chủ tịch tỉnh, là nhân vật đứng ở vị trí thứ hai toàn tỉnh.
Nếu như ông ta đưa vấn đề này lên thảo luận tại hội nghị thường vụ, dẫn tới bất cứ tình huống đối đầu hoặc giằng co nào giữa ông ta và Mạc Chính trước hội nghị,
Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới không chỉ là không khí tại Tỉnh ủy, mà càng ảnh hưởng tới uy tín của Hạ Quân.
Hạ Quân là phó Bí thư, cũng đồng thời phối hợp với công tác của Bí thư, còn Chu Tử Binh ông ta cũng là phó Bí thư Tỉnh ủy.
Giữa nhân vật số một và số hai của tỉnh có sự bất nhất, Hạ Quân nên phát huy tác dụng tích cực của mình vào đó, phải tận lực giải quyết thích đáng sự bất nhất này.
Nếu như Hạ Quân không thể phát huy được tác dụng tích cực của mình, vậy thì chức vụ phó Bí thư này của ông còn làm được gì nữa?
Vì vậy, thái độ này của Chu Tử Binh, nhìn vào thì là một loại thỏa hiệp giữa ông ta và Hạ Quân cũng như Mạc Chính, trên thực tế lại khiến Hạ Quân rơi vào tình huống khó khăn.
Hạ Quân chỉ có con đường này để đi, nhưng ông có gì có thể nói chắc được rằng mình nhất định có thể thuyết phục được Bí thư Mạc đây?
Không thể thuyết phục nổi Mạc Chính, ông khó làm người.
Cho dù có thuyết phục được Mạc Chính, ông cũng có khả năng không làm người nổi.
Ý kiến của Chu Tử Binh với ông vẫn vậy, ấn tượng của Mạc Chính về ông cũng có thể không tốt, đây đều là những cục diện có thể ông sẽ phải đối mặt.
Vì vậy, hôm nay ông tới nói chuyện trước với Mạc Chính, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Dù sao kết quả cuối cùng cũng khiến ông có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nghe Chu Tử Binh báo cáo chi tiết về dự án, Mạc Chính gật đầu tỏ ý dự án này có thể suy xét tiếp, trước hội nghị thường vụ mọi người đồng lòng ủng hộ như vậy, dự án hoàn toàn có thể đưa vào thực thi. Dù sao Tỉnh ủy và chính quyền tỉnh cũng phải khống chế và bảo đảm được tính mạo hiểm của dự án.
Mạc Chính có thái độ rõ ràng như vậy, tảng đá đè nặng lên tâm lý của Hạ Quân rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Trước hội nghị, ông chủ động đưa ra dự án khu công nghệ cao, hơn nữa ông còn giới thiệu lại một lần những đặc điểm và ưu thế của dự án này.
Chu Tử Binh vẫn không có thái độ ủng hộ rõ ràng, ông bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài có ý kiến gì về dự án này không?
Lúc này Chu Tử Binh mới gật đầu:
- Dự án này nhìn từ kế hoạch thì rất khá, phải nói rất có tiềm lực, nhưng tính mạo hiểm của nó hoàn toàn không thể xem nhẹ được, tỉnh nhất định phải đảm bảo khống chế được toàn bộ quá trình thực thi, cụ thể khống chế thế nào, vẫn cần tiến hành nghiên cứu sâu hơn một bước!
Hạ Quân gật đầu đáp:
- Điều này thì chắc chắn rồi, so với các nơi khác, kinh nghiệm về quản lý dự án của Lĩnh Nam chúng ta phong phú hơn rất nhiều, chúng tôi cũng đã có kinh nghiệm về đầu tư lớn, tôi tin rằng chính quyền chúng tôi có năng lực hoàn thành tốt các công tác về quản lý có liên quan!
Hạ Quân đề nghị, Chu Tử Binh ủng hộ, nhưng vị ủy viên thường vụ khác đặt ra vài câu hỏi đơn giản, cũng tỏ ý ủng hộ.
Mạc Chính bỗng nói:
- Phải rồi, lão Hạ, vừa rồi anh nói dự án này do đơn vị nào nắm chủ đạo? Ban hợp tác kinh tế? Người phụ trách của họ là ai?
Hạ Quân lặng người, đáp:
- Thưa Bí thư, người đứng đầu ban hợp tác kinh tế là Trần Kinh, là cán bộ trẻ rất có tiếng tăm tại Lĩnh Nam chúng tôi. Dự án này do cậu ấy chỉ đạo đầu tiên, sau đó hợp tác với Nam Cảng và Hải Sơn, cậu ấy là một nhân vật trẻ tuổi nhưng rất có tài!
Mạc Chính cười, nói:
- Hội nghị thường vụ còn mấy ngày nữa? Vẫn phải còn bốn năm ngày đấy nhỉ! Minh Nhân, cậu sắp xếp trong mấy ngày này cho tôi gặp cậu Trần Kinh kia một buổi. Một dự án lớn như vậy, cần phải cẩn thận một chút, quan trọng là đội ngũ cán bộ phụ trách của chúng ta phải được điểm định nghiên khắc.
Có câu việc thành ở người, một việc có thể thành công hay không, ngoài tính khoa học và tính hợp lý tại bản thân việc đó ra, nhân tố con người là quan trọng nhất.
Cũng trong mấy ngày này, tôi sẽ tranh thủ gặp luôn các lãnh đọa chủ yếu của Nam Cảng và Hải Sơn.
Một câu này của Mạc Chính, lại khiến Hạ Quân như bị điện giật, mặt mày biến sắc.
Những lời này của Bí thư Mạc hợp tình hợp lý, chặt chẽ không một khe hở, làm Bí thư Tỉnh ủy, các dự án trọng điểm trong tỉnh ông đều cần đích thân kiểm định, đích thân can thiệp, điều này hoàn toàn không có gì để trách cả.
Nhưng vào lúc này, dự án vẫn chưa đâu vào đâu, Mạc Chính lại đưa ra yêu cầu này, phải chăng có ý rằng dự án này sẽ có chuyển biến mới?
Cho dù không có thay đổi gì mới, nhưng suy tới tính đặc thù của dự án này, Mạc Chính đề ra yêu cầu điều chỉnh kết cấu phân công quản lý của dự án, thậm chí là điều chỉnh cán bộ chủ chốt của Hải Sơ và Nam Cảng, cũng hoàn toàn hợp logic.
Hạ Quân không cách nào tưởng tượng nổi, nếu như sau khi dự án phê duyệt xuống dưới, Bí thư thành ủy Hải Sơn lại được thay đổi.
Lý Thanh Hương mất công tô vẽ đã lâu như vậy, cuối cùng lại để vuột mất dự án khỏi tay, tình huống này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào đây?
Tuy rằng khả năng xảy ra điều này không cao, nhưng vẫn là có khả năng.
Nghĩ tới đây, Hạ Quân liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Người xưa có câu ‘gần vua như gần cọp’, nay ông hợp tác với Mạc Chính, về cơ bản cũng quả thực không thể nắm bắt được nội tâm của đối phương.
Ông đưa mắt nhìn sang Chu Tử Binh.
Thần sắc Chu Tử Binh vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng gật đầu, rõ ràng là tỏ ý khẳng định và ủng hộ những gì Bí thư Mạc vừa nói.
Hạ Quân nâng chén trà nhấp một ngụm lớn, trong đầu lướt qua rất nhiều ý niệm, trong lòng ông hiểu rõ.
Bí thư Mạc không hoàn toàn hài lòng với công tác của ông.
Điều này nhìn qua thì giống như một hành động bâng quơ hời hợt, trên thực tế đã giáng một đòn nghiêm khắc cho ông.
Ông bỗng ý thức được, tầng cao nhất của sự cạnh tranh trong Tỉnh ủy, ông cũng chỉ là người mới mà thôi.
So với Mạc Chính và Chu Tử Binh, ông vẫn còn non hơn một chút.
Cho dù ông có là bậc cha chú trong giới quan trường Lĩnh Nam, cho dù khi ông bước ra khỏi cánh cửa lớn của căn phòng này, lập tức liền có được sự uy nghiêm tột bậc.
Nhưng chỉ cần vẫn ở trong căn phòng này, ngồi ở vị trí dưới của Mạc Chính và Chu Tử Binh, ông vẫn chỉ xếp ở hàng thứ ba.
Sau đó, hội nghị thảo luận tới vấn đề Hoàn Thành, vấn đề này lại được thảo luận vô cùng thuận lợi, bộ máy Hoàn Thành cần được điều chỉnh, trước tiên cần thay đổi vị trí của chủ tịch thành phố Trịnh Hoa và phó Bí thư thành ủy Trương Ninh, ngoài ra lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban chính trị và pháp luật, Cục công an, Cục tư pháp, Toàn án hầu như đều bị thay đổi.
Chu Tử Binh phát biểu tỏ ý đồng tình với việc điều chỉnh này, nhưng ông ta đồng thời cũng đề xuất phải có sự sắp xếp cán bộ thỏa đáng.
Ông ta nói:
- Chúng ta nhất định cần phải làm rõ một chút, đó là lần điều chỉnh này không phải xử phạt. Chúng ta không thể khiến công chúng và dư luận cho rằng, lần ‘thay máu’ này của Hoàn Thành, là vì còn tồn tại vấn đề về cán bộ, vì vậy sau khi điều chỉnh họ mới tiến hành xử lý.
Điểm này rất quan trọng, vì vậy sắp xếp những đồng chí này phải là mấu chốt!
Mạc Chính tỏ ý ủng hộ ý kiến của Chu Tử Binh, đồng thời để mọi người cùng tiến hành thảo luận các chi tiết có liên quan.
Sau hơn một giờ thảo luận, cuối cùng mọi người đều cho rằng chủ tịch thành phố Trịnh Hoa của Hoàn Thành nên điều tới nhậm chức phó trưởng ban thư ký chính quyền tỉnh, phó Bí thư thành ủy Trương Ninh điều tới Sở Thương vụ tỉnh đảm nhiệm vị trí phó giám đốc thường vụ của sở. Nguyên phó giám đốc thường vụ sở Thương vụ Hầu Phượng Phi điều tới Hội đồng nhân dân tỉnh đảm nhiệm chức Tuần tra viên.
Ánh mắt Hạ Quân lạnh nhạt lướt qua một lượt danh sách bổ nhiệm nhân sự mới dài dằng dặc, trong lòng ông rất nhanh đã hiểu ra. Về chuyện của Hoàn Thành, Chu Tử Binh cũng cài người của mình vào đó.
Bộ máy Hoàn Thành có thể điều chỉnh, nhưng người bị điều chỉnh đã được sắp xếp cả.
Trịnh Hoa nhậm chức phó trưởng ban thư ký trong chính quyền tỉnh, chiêu này rõ ràng là để kìm hãm Vạn Ái Dân.
Còn Trương Ninh được điều nhậm chức phó giám đốc thường vụ sở Thương mại, tăng cường sự khống chế với sở Thương mại, trên thực tế cũng là đưa thêm trợ thủ tới cho Trần Kinh.
Trần Kinh và Chu Duy bất hòa, Chu Duy thường lợi dụng Hầu Phượng Phi áp chế Trần Kinh.
Hiện nay Chu Tử Binh nhét Hầu Phượng Phi vào Hội đồng nhân dân tỉnh, đưa tâm phúc Trương Ninh của mình vào sở Thương mại, Chu Duy còn có thể xuất ra bao nhiêu tài trí đối phó với Trần Kinh?
Chu Tử Binh lùi một bước với Hoàn Thành, nhưng lại không hề tháo chạy, mà chỉ là thu lại nắm đấm của mình mà thôi.
(còn nữa)
DG: dulactieu ^^