Mễ Tiễm cũng không nói nhiều lời, nhưng câu mấu chốt nhất ông ta nói là tính nghiêm túc của tổ chức, cán bộ nhận chức không được tính toán, lựa chọn.
Trần Kinh cảm thấy những lời này của Trưởng ban Mễ rất có ý khiêu khích đấy.
Ông ta có phải có ý phê bình chuyện mình không muốn đến vùng duyên hải là kén chọn, kén cá chọn canh hay không?
Nếu thật là như vậy, Trần Kinh đoán, mình thật sự có thể phải rời khỏi Sở Giang rồi.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn đồng hồ, cảm thấy mình không thể trì hoãn thêm giây nào nữa, nhất định phải quay trở về Sở Giang ngay.
Công tác ở Kinh Giang hắn đã đầu tư rất nhiều, bất kể là sức lực hay tình cảm, hắn đều dốc hết mình vào đó. Hắn thực sự có cảm tình với Kinh Giang, rất khó dùng một đôi lời để miêu tả rõ ràng.
Địa vị Kinh Giang trong lòng hắn, gần như ngang bằng với con gái Giai Giai, hắn coi địa phương này giống như con của mình vậy.
Thương thay cho tấm lòng thiên hạ của cha mẹ, dốc hết tâm sức cho đứa con của mình, hơn nữa cha mẹ đều cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Mà Trần Kinh vì Kinh Giang đã phải trả giá rất nhiều, hơn nữa hắn cũng vô cùng nguyện ý.
Hiện tại, hắn cảm thấy rất rõ, mình sẽ phải rời đi.
Nói thật lòng, hắn cảm thấy có chút ưu tư, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, phải quay lại Kinh Giang sớm một chút, đi nhiều một chút, xem nhiều một chút, mảnh đất ấy với hắn mà nói, xem thế nào cũng đều không đủ…
Trần Kinh cũng không biết rằng, trong lòng của hắn thì bất an mà lúc này trong lòng Liễu Công Dân cũng rất căng thẳng.
Anh ta ở đây nói chuyện cùng Trần Kinh chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Về vấn đề phân công Trần Kinh, phần lớn ý kiến đều không tồi.
Nhưng sắp xếp Trần Kinh đến vùng duyên hải công tác, tuyệt đối không phải là ý kiến chủ đạo.
Anh ta cố ý đem công tác vùng duyên hải này nói ra, thật ra là một kiểu chỉ dẫn, hy vọng Trần Kinh có thể lựa chọn đến vùng duyên hải, đối với Liễu Công Dân mà nói, anh ta được người ta nhờ vả, coi như tất cả cục diện đều vui vẻ.
Nhưng anh ta không ngờ được rằng một lần nói chuyện bình thường như vậy, cuối cùng lại kinh động đến Trưởng ban Mễ.
Trưởng ban Mễ là ai chứ? Đường đường là một Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức Trung ương, quyền cao chức trọng, việc phân công cán bộ cấp Bộ trưởng, cấp quan trọng, ông ta có thể mới hỏi đến một chút.
Mà Trần Kinh chẳng qua là một cán bộ trẻ tuổi được đề bạt mà thôi. Ông ta bất ngờ hỏi tới, hơn nữa còn nghiêm khắc nhắc nhở, điều này chứng tỏ điều gì?
Liễu Công Dân nghĩ muốn nát óc cuối cùng anh ta bỗng nhiên hiểu ra. Khả năng mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng rồi.
Trong giới chính trị, sai lầm nghiêm trọng không có gì đáng sợ, đáng sợ hơn là đứng sai đội. Liễu Công Dân nhạy bén đánh hơi được nguy hiểm, nội tâm anh ta sao có thể bình tĩnh được đây?
…
Trần Kinh phục chức, khi xe của hắn đến Thành ủy Kinh Giang, nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của các giới xã hội Kinh Giang.
Bốn bộ máy Kinh Giang bao gồm toàn bộ ban lãnh đạo đến gần như đông đủ.
Mặt khác, lãnh đạo các cục ủy ban ngành trực thuộc thành phố, lãnh đạo các quận huyện Đảng và Chính quyền cơ sở, nhân sĩ đảng dân chủ, cán bộ đã về hưu, đại biểu hội liên hiệp công thương nghiệp… đội ngũ nghênh đón Trần Kinh phục chức có hơn trăm người.
Toàn bộ tòa nhà Thành ủy đông nghìn nghịt, tất cả đều là người.
Toà nhà Thành ủy, khắp nơi đều treo biểu ngữ “Nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Trần Kinh lành bệnh trở về!”…
Hiển nhiên, lần này bất kể bị phê bình thế nào Tiếu Hàm cũng liều mình mạo hiểm, phô trương tất cả ra cho mọi người thấy.
Càng bất ngờ hơn chính là, ở cửa Thành ủy, thậm chí còn có các giới quần chúng tự phát trong xã hội, quy mô cũng có đến vài trăm người, những người này đều giơ cao biểu ngữ hoan nghênh, mọi người đều rất vui vẻ.
Trần Kinh nhẹ nhàng hạ cửa kính xe, giơ tay vẫy chào mọi người, khóe mắt cay cay.
Người Kinh Giang đã quá nể tình nể mặt mình rồi, một tháng dưỡng bệnh, bây giờ trở về lại nghênh đón long trọng như vậy, điều này có thể khiến cho Trần Kinh không cảm động được hay sao?
Phương Cương ngồi ở ghế lái phụ có vẻ cũng rất hưng phấn, anh ta chỉ vào một biểu ngữ nói:
-Còn có cả trẻ con nữa!
Trần Kinh nhìn theo hướng anh ta chỉ, một cô bé chừng tám tuổi, ước chừng không kém Giai Giai là mấy.
Trên tay cô bé giơ một tấm biển thật to, ánh mắt long lanh như nước nhìn ô tô của Trần Kinh, cuối cùng hưng phấn la to.
Trên tấm biển viết “Trần Kinh, chú vẫn khỏe chứ, Kinh Giang cần chú!”
Trong lòng Trần Kinh đột nhiên giật mình, hắn khoát tay nói với lão Hà:
-Lão Hà, dừng một chút!
Lão Hà quay đầu nói:
-Bí thư, quá nhiều người, tôi e…
Trần Kinh mất hứng, nhíu mày, lão Hà bất đắc dĩ đành dừng xe lại.
Phương Cương vội vàng qua mở cửa xe cho Trần Kinh, Trần Kinh xuống xe, đám người hưởng ứng càng thêm kịch liệt.
Trần Kinh chắp tay cảm ơn, lớn tiếng nói:
-Cảm ơn, cảm ơn mọi người! Thật lòng cảm ơn mọi người!
Hắn chậm rãi tới gần nâng tấm biển của cô bé, cúi người xuống hạ giọng nói:
-Cô bé, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?
-Bảy tuổi ạ!
Bé con giòn giã nói.
Bên cạnh cô là một đôi vợ chồng trung niên, hiển nhiên là người nhà của cô bé.
Hai người vô cùng kích động, người vợ nói:
-Manh Manh, lễ phép một chút chứ, chú hỏi con kìa!
Bé con quay đầu nghi hoặc nhìn mẹ, cô bé kinh ngạc một chút, đưa tấm biển trên tay cho mẹ nói:
-Vậy mẹ cầm cho cô một chút!
Cô bé dễ thương khiến cho mọi người xung quanh đều cười vang.
Trần Kinh giơ tay ôm cô bé, mọi người lập tức trầm trồ xúc động.
Ngay tại hiện trường, Trần Kinh phát biểu một buổi nói chuyện cảm ơn đơn giản, ở lại khoảng 10 phút sau mới chậm rãi đi đến gần tòa nhà Thành ủy trong tiếng hoan hô của mọi người.
Bên trong tòa nhà Thành ủy, Từ Binh dẫn đầu đoàn nghênh đón, mọi người đã sớm sắp đội hình rồi.
Bọn họ gần như đồng thời xúm lại đây.
Từ Binh vươn tay ra bắt tay, Trần Kinh nói:
-Lão Từ, khoảng thời gian này anh đã khổ cực rồi, tôi đặt hết gánh nặng lên vai anh, thật sự rất áy náy!
Từ Binh cười ha hả nói:
-Bây giờ anh trở về là tốt rồi, nói thật lòng, tôi thực sự không chịu nổi gánh nặng này. Công tác ở Kinh Giang vẫn cần anh cầm lái đó!
Trần Kinh đặt tay lên tay Từ Binh nói:
-Lão Từ, anh phải từ từ làm quen! Doanh trại quân đội là sắt, quân đội tựa nước chảy, cục diện Kinh Giang rồi sẽ đến một ngày nằm trong tay anh!
Từ Binh ngạc nhiên, nhưng Trần Kinh cũng không nói gì với ông ta cả, xoay người chào hỏi những người khác.
Hôm nay mọi người đến khá đông đủ, Trần Kinh mở một cuộc họp ngắn tại phòng họp số 1 Thành ủy Kinh Giang.
Hội nghị không chính thức này bàn về tiến độ kế hoạch trong năm tới, trong cuộc họp Trần Kinh đưa ra phương hướng và mục tiêu phát triển của Kinh Giang trong một năm tới, nhiệm vụ đầu năm của mọi người.
Trần Kinh báo cho tất cả cán bộ, Kinh Giang năm trước tuy đạt được chút thành tích nhưng vẫn chưa được rõ rệt.
Trần Kinh yêu cầu cán bộ các cấp không được vì chút thành công nhỏ này mà lơ là, phải luôn luôn ghi nhớ, hiện tại cơ hội và thách thức trong phát triển của Kinh Giang song song tồn tại.
Mọi người trong thời khắc quan trọng này càng cần tập trung, từng giây từng phút tỉnh táo vì tương lai phát triển của Kinh Giang, cống hiến nhiều hơn nữa.
Sau khi hội nghị kết thúc, vốn dĩ còn có tiệc liên hoan, nhưng Trần Kinh đã hủy bỏ sự sắp xếp này.
Hiện tại, phải lập tức tổ chức hội nghị bàn về công tác kinh tế toàn thành phố trong năm sau.
Nhóm thư ký Thành ủy đã bắt đầu hoạt động, vùi đầu vào chuẩn bị tài liệu cho hội nghị công tác kinh tế.
Lúc này, cũng chính là cơ hội vàng để cán bộ xuống khảo sát, một năm kinh tế mới, công tác đi vào quỹ đạo, tìm được phương hướng chính xác là quan trọng hơn cả.
Trần Kinh yêu cầu các lãnh đạo phân công quản lý phải nắm chắc lấy, lợi dụng khoảng thời gian này để điều tra nghiên cứu, tìm hiểu vấn đề, nghĩ ra đối sách, tranh thủ hoàn thành viên mãn hội nghị công tác kinh tế toàn thành phố…
Buổi tối, Trần Kinh ở một mình ở căn phòng tại Kinh Giang.
Kinh Giang năm nay so với năm trước đã khác biệt rất nhiều rồi, năm trước Kinh Giang dù đã có chút khởi sắc, nhưng vẫn chưa thoát ra được khỏi cái dáng vẻ già nua nặng nề, không khí trầm lặng.
Còn lần này, Trần Kinh thấy sức sống bừng bừng, tình cảm quần chúng dâng trào, trong lòng cảm thấy xúc động.
Hy vọng trong lòng dân chúng bắt đầu bốc lên, tinh thần của cán bộ trong thể chế cũng bắt đầu thay đổi, tiếp theo chỉ cần liên kết tốt, quy hoạch tốt, Kinh Giang lo gì không có được tương lai tươi đẹp?
Trần Kinh cầm trên tay cây bút máy, từ từ đi đến đầu đông vách tường bên cạnh, hắn dùng bút máy nhẹ nhàng vẽ vài vòng tròn nhỏ lên một số địa phương.
Những nơi bị vòng tròn đó có Lãng Châu, Hữu Tam và có xưởng đóng tàu, có bến tàu, có nhà máy động cơ đốt trong, có nhà máy dệt…
Mỗi một chỗ đối với Trần Kinh mà nói đều có những ý nghĩa không tầm thường.
Trần Kinh đến Kinh Giang chính là để giải quyết những vấn đề này, sau đó từng bước làm rõ, tìm được phương hướng.
Trần Kinh muốn nhân thời gian này đến những nơi này nhiều hơn chút, có lẽ bỏ lỡ cơ hội này, tương lai sợ rằng muốn nhìn lại cũng không thể nữa…
Doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước, trại thì cố định, còn người thì luôn thay đổi, buổi tiệc hoa mỹ cuối cùng sẽ đến lúc tàn mà thôi.
Trần Kinh cảm nhận được rõ ràng, mình không còn được ở Kinh Giang bao lâu nữa.
Hắn nhất định phải suy nghĩ, trong thời gian ngắn nhất, vừa đi nhìn Kinh Giang một chút, vừa làm tốt công tác giao tiếp với lãnh đạo các vấn đề trong công tác.
Tính trường kỳ trong chính sách của Kinh Giang vô cùng quan trọng, Trần Kinh đã hoàn thành việc thiết kế cơ cấu tổng thể phát triển của Kinh Giang.
Bước tiếp theo đối với Kinh Giang mà nói, cần cơ cấu này góp chút sức lực, bước tiếp con đường phát triển thực tế.
Từng giai đoạn hoàn thành mục tiêu, Kinh Giang sẽ tiến thêm một bước,trải qua vài năm phát triển, Kinh Giang không ngừng chinh phục mục tiêu mới, sẽ có cơ hội trở thành viên minh châu lộng lẫy nhất Trung Nguyên.
Trần Kinh mở giá sách của mình ra, đem tất cả bản ghi chép công tác mấy năm nay của mình ra.
Hắn cẩn thận xem, trong lòng mặc niệm, trong đầu hiện lên các cảnh tượng trong quá khứ.
Người và chuyện ở Kinh Giang, hết thảy cảnh tượng công tác của Kinh Giang, các cảnh đèn kéo quân dường như dòng điện xẹt qua trong đầu hắn.
Có một số gương mặt chân thật, sống động, những người những chuyện này từng khiến Trần Kinh ghét, không ngờ đều thân thiết như vậy.
Cái gọi là như người uống nước, ấm lạnh tự biết, mấy năm nay Trần Kinh công tác ở Kinh Giang, trong công việc đủ các tư vị đắng cay, chua ngọt, ngoài hắn ra, có ai có thể hiểu được?
Đã từ biệt, hết thảy cuối cùng đều sẽ trở thành quá khứ.
Nhưng đối với Trần Kinh mà nói, quãng thời gian công tác ở Kinh Giang, hắn nhất định sẽ khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.