Từ Binh cảm thấy bản thân mình gần đây luôn phải đối mặt với loại thử thách này.
Trong lúc Trần Kinh vào thủ đô, công tác Chính phủ và Đảng ủy của Kinh Giang đều do ông ta phụ trách toàn diện.
Mà cũng trong thời gian này, nội tâm của Từ Binh vẫn luôn đấu tranh, sau này ở Kinh Giang ông ta làm sao có thể triển khai công tác, cuối cùng ông ta làm sao có thể củng cố địa vị cho mình, đây đều là những vấn đề quan trọng ông ta cần suy tính.
Trong lúc vô tình, Từ Binh làm quen được với Chủ tịch tỉnh Từ Tự Thanh.
Từ Tự Thanh khích lệ ông ta, hơn nữa còn rất ân cần bày tỏ, chỉ cần Từ Binh có thể giữ vững chính kiến của mình ở Kinh Giang, kiên trì xác định phương thức làm việc, sau này ông ấy có thể quan tâm nhiều hơn đến Từ Binh.
Nói thật lòng, khi ấy Từ Binh rất hưng phấn.
Cho tới nay, từ sâu trong tâm trí Từ Binh luôn cảm giác năng lực của mình không tệ, chỉ có bối cảnh không tốt.
Một thành phố bình thường, lãnh đạo một khu tự trị, có ai không có quan hệ phức tạp chứ? Có một số người còn có quan hệ với cả người ở thủ đô.
Trước kia khi Từ Binh chưa làm lãnh đạo, ông ta luôn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Lã Quân Năm, cũng không phát hiện vốn căn bản của mình nông cạn.
Nhưng từ lúc ông ta tới Kinh Giang làm Chủ tịch thành phố, ông ta càng ngày càng hiểu được cái cảm giác đó, một người không có hậu thuẫn, nhược điểm lộ ra càng ngày càng rõ.
Hiện tại ông ta có thể thiết lập quan hệ với Chủ tịch Từ, đây quả thực là kỳ duyên trời ban, vì thế mấy đêm liền ông ta đều không ngủ.
Nhưng sau khi hưng phấn qua đi, từ từ tỉnh táo suy nghĩ cục diện trước mắt của Kinh Giang.
Trước đây, đường lối của Từ Binh và Trần Kinh là trái ngược, mặc dù cách nói này có thể không chuẩn xác nhưng dù hữu ý hay vô tình, Từ Binh vẫn luôn chống đối lại Trần Kinh, hai người không thể liên kết được với nhau.
Bây giờ nghĩ lại, Từ Binh cảm thấy làm như vậy thật sự là sai 100% rồi.
Trần Kinh có thể không phải là một Bí thư Thành ủy bình thường. Không cần nói đến bối cảnh của hắn lợi hại như thế nào, chỉ cần nói đến địa vị của hắn ở Sở Giang đã thấy không tầm thường rồi.
Bí thư Ngũ đích thân chọn Bí thư Thành ủy, Tỉnh ủy ký thác kỳ vọng cho Bí thư, hơn nữa lại còn trẻ như vậy, Từ Binh muốn chống lại hắn, liệu có thể chiếm được thế thượng phong sao?
Sự thật chứng minh, con đường của Từ Binh càng ngày càng hẹp.
Chỗ lợi hại của Trần Kinh chính là cho tới bây giờ người này vẫn luôn không tuân thủ theo nguyên tắc, hành vi làm việc của Trần Kinh, thủ đoạn chèn ép đối thủ của Trần Kinh có thể nói là quỷ dị khó lường.
Không sợ người ngàn phòng vạn tránh, chỉ cần là người sẽ có điểm mù trong lối suy nghĩ, mà Trần Kinh đánh vào chính là điểm mù đó.
Từ Binh sau vài hiệp giao đấu với Trần Kinh, bị đánh đến tối tăm mặt mũi không nói làm gì, ngay cả các phương diện Chính phủ ông ta nắm trong tay rõ ràng càng ngày càng ít.
Gần như mỗi lần giao đấu, kết quả đều là như vậy, thủ đoạn của Trần Kinh tựa như thủy ngân chảy, chỗ nào cũng nhúng tay vào, sức ảnh hưởng của hắn mặc dù lặng yên không một tiếng động nhưng lại thẩm thấu vào Kinh Giang như một cây đại thụ che trời.
Và hiện tại Từ Binh nghĩ lại, mất bò mới lo làm chuồng, phát hiện trước kia vốn chỉ là một cây giống nhỏ, hiện tại đã trở thành đại thụ cao che trời tựa núi rồi.
…
Thành ủy Kinh Giang, văn phòng Trần Kinh.
Từ Binh rất nghiêm túc báo cáo tình hình tài chính, đấu thầu và toàn bộ kế hoạch công trình quốc lộ Kinh Giang cho Trần Kinh.
Từ Binh thành thực nói:
-Bí thư, lần này nói thực là nhờ đại ân của Chủ tịch Từ. Nếu không có ông ấy mở lời vàng ý ngọc, khoản tài chính này chứng thực không xong được! Không giấu gì anh, yêu cầu của Chủ tịch Từ đối với chúng ta chính là “bát tiên quá hải” mỗi người đều phải tự thể hiện sự thần thông của mình.
Chủ tịch thành phố như tôi so với anh mà nói còn kém nhiều, kiến thức không nhiều, ông ấy đoán chừng là muốn để Chính phủ chúng ta chứng thực một số vấn đề tài chính, xem như nhéo tôi một cái!
Trần Kinh ngẩn người, cười lớn nói:
-Được rồi, lão Từ, Thủ trưởng Nam Tuần từng nói, mặc kệ là hắc miêu hay bạch miêu, chỉ cần có thể bắt chuột thì chính là mèo tốt!
Hắn dừng một chút, nói:
-Tài chính xây dựng quốc lộ lần này có thể chứng thực, đây chính là nhờ công lao của anh, Hội nghị thường vụ tới nhất định phải đề xuất. Hiện tại bộ máy của chúng ta có mười mấy người, chúng ta phải khích lệ tất cả mọi người chung tay góp sức. Tôi và anh là hai cán bộ nòng cốt, phải làm gương cho thật tốt.
Tôi thấy anh làm gương không tồi!
Từ Binh hơi ngạc nhiên, trong lòng âm thầm thở dài.
Hôm nay ông ta thẳng thắn chân thành nói chuyện với Trần Kinh về vấn đề này, đây là kết quả sau khi ông ta đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Từ Tự Thành cất nhắc ông ta, lôi kéo ông ta, mục đích chính là kiềm chế Trần Kinh.
Nếu Từ Binh không hiểu rõ tình hình, tiếp tục như trước sẽ là đối đầu với Trần Kinh sao, ông ta cảm thấy cho dù có Từ Tự Thành trợ giúp ông ta cũng không có đủ năng lực để đấu với Trần Kinh.
Mỗi lần đấu đều thua, mỗi lần thua đều bị tổn thất, Từ Binh đã không chịu nổi nữa rồi.
Cùng với đó, Từ Binh vẫn không trực tiếp thẳng thắn với Trần Kinh.
Bên Từ Tự Thanh kia, ông ta tiếp tục hai mặt, cố gắng làm tốt chuyện kinh doanh này. Bên Trần Kinh này ông ta phải thay đổi sách lược, không thể tiếp tục đối đầu, hai người phải hợp tác không nên đối đầu, phải cho Trần Kinh ý thức được giá trị của mình.
Chỉ có như vậy, con đường của ông ta mới có thể càng ngày càng rộng mở.
Từ Binh sau khi trải qua khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng sâu sắc, cảm thấy ông ta có thể đắc tội với Từ Tự Thanh, khi vạn bất đắc dĩ có thể buông tay ông ta. Nhưng Trần Kinh này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể lại đối đầu với hắn, khoản tiền ba trăm triệu này, Từ Binh thà rằng cùng Trần Kinh khiêu chiến, còn hơn là quẳng hết danh trạng cho Trần Kinh.
Với cách làm này, trong lòng ông ta vốn cảm thấy không yên, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Trần Kinh, trong lòng ông ta cũng thấy thoải mái hơn.
Trần Kinh tự mình rót cho Từ Binh một ly trà, lại gần hạ giọng nói:
-Lão Từ, còn có hai chuyện quan trọng, hôm nay tôi muốn nói với anh!
Trần Kinh nhẹ giọng đem chuyện thu mua của xưởng đóng tàu Hoàng Hải nói hết ra, Từ Binh ngẩn người, cả kinh nói:
-Thật sao?
Trần Kinh cười lớn, nói:
-Vậy còn giả được sao? Chuyện này thật đúng là náo loạn không nhỏ, khi tôi ở thủ đô vốn có thể sớm trở về, nhưng vì chuyện này tôi lại lưu lại vài ngày. Trong khoảng thời gian này tôi còn gặp Phó chủ tỉnh Sở Bắc, Thu Nhược Hàn.
Không phải có câu nói “Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường” sao? Xưởng đóng tàu Kinh Giang chúng ta lần đàm phán đầu tiên không thành công, hiện tại xưởng đóng tàu Hoàng Hải muốn ngóc đầu trở lại, ha ha, lần này chúng ta được lên giá rồi!
Từ Binh vỗ tay một cái nói:
-Thật sự là quá tốt! Chuyện này nếu thành công, Kinh Giang sẽ không cần lo ngại nữa rồi!
Trần Kinh khoát tay nói:
-Khiêm tốn, khiêm tốn rồi. Chuyện này trước mắt phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể lan truyền ra ngoài. Những chuyện tốt này mà rơi vào tay những phóng viên kia, bọn họ thêm mắm thêm muối lan truyền ra ngoài, cục diện tất sẽ loạn, sẽ dẫn đến biến cố gì không biết, vậy thì cái được không bù nổi cái mất đâu!
Từ Binh liên tục gật đầu nói:
-Việc này tôi hiểu, sẽ tuyệt đối giữ bí mật, trước mắt còn có ai biết không?
Trần Kinh cười nói:
-Còn có Tân Lâm biết. Hạng mục này tôi đã nghĩ qua, kêu Tân Lâm phụ trách. Còn có Trịnh Viễn Khôn, người này ngay thẳng, làm việc cũng không tệ, hai người bọn họ cùng làm. Dù sao lần này chúng ta nên thay đổi một chút, thể hiện sự cao quý của chúng ta!
Từ Binh nói:
-Tân Lâm phụ trách thì được, anh ta vốn làm công tác phân công quản lý. Hơn nữa, gần đây đồng chí ấy công tác tích cực, năng lực cũng mạnh, tôi tin anh ta có thể đàm phán được kết quả tốt!
Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm nói:
-Lão Từ, anh đừng tưởng rằng anh có thể nhàn rỗi a! Không giấu gì anh, chúng ta còn một hạng mục quan trọng, hạng mục này sẽ do hai chúng ta làm. Nếu hạng mục này thành công, chúng ta ngay lập tức có thể có được số thu nhập tài chính này!
Trần Kinh vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt Từ Binh.
Từ Binh bật thốt lên:
-200 triệu?
Trần Kinh cười lớn, nói:
-Tôi nói lão Từ anh nha, thật sự là đã quen cảnh nghèo, hạng mục 200 triệu có thể để hai chúng ta đi thỏa hiệp sao? Tôi nói cho anh biết, là hai tỷ!
-Hai tỷ? Hạng mục gì vậy?
Từ Binh cả kinh nói.
Trần Kinh đứng dậy, quay đầu lại mở giá sách ra, rất nhanh lấy ra một tờ bản đồ thành phố Kinh Giang.
Hắn chỉ hướng Ngọc Sơn nói:
-Vị trí này anh thấy không, đây là sau lưng Ngọc Sơn. Mặt trước Ngọc Sơn là địa bàn của Sở Thành, bên kia là biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn. Mà mặt trái là đất của Kinh Giang chúng ta, tập đoàn khách sạn Âu Lãng hiện giờ đang nhìn trúng mảnh đất này.
Bọn họ muốn đầu tư khai thác phát triển bất động sản ở đây, để thành lập khu biệt thự xa hoa, mặt khác còn có làng du lịch và trung tâm thư giãn giải trí.
Bọn họ mở miệng nói muốn sáu ngàn mẫu đất.
Tôi tính toán một chút, sáu ngàn mẫu đất chúng ta tạm thời không thể phê duyệt nhiều như vậy, chúng ta có thể giải quyết ba bốn ngàn mẫu. Theo giá cả của bất động sản, một thước vuông năm trăm khối của chúng ta giá bao nhiêu tiền? 600 khối lại là bao nhiêu tiền chứ? Tôi nói con số hai tỷ này không phải nói chơi đâu!
Từ Binh sững sờ đứng dậy, nói:
-Trời ơi!!! Nếu thật như vậy, vấn đề tài chính hao hụt của chúng ta có thể hoàn toàn giải quyết rồi! Tập đoàn Âu Lãng xưa nay đầu tư luôn có chiến lược đàng hoàng, tôi thấy quả thật danh bất hư truyền. Ngọc Sơn là phong thủy bảo địa.
Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn nổi danh cả nước.
Nơi này là phía sau Ngọc Sơn, nhưng cũng là Ngọc Sơn. Ở biệt thự Ngọc Sơn, đây tuy chỉ là thân phận tượng trưng, nhưng cũng có giá trị buôn bán rất lớn. Bọn họ thật có mắt nhìn!
Trần Kinh cười lớn nói:
-Đúng, anh nói rất đúng. Bọn họ quả thật có mắt nhìn, chính là biết tìm thời cơ thích hợp nhất để đến đàm phán với chúng ta. Hiện tại chúng ta đang rất cần tiền, lúc này bọn họ mua đất có thể mua được với giá tốt nhất rồi.
Tuy nhiên không sao cả, chúng ta sẽ làm theo như yêu cầu, thế nào, lão Từ, anh có hứng thú hay không?
Từ Binh hưng phấn nói:
-Đương nhiên là có hứng thú, có thể tăng thu nhập lên tận hai tỷ. Với hai tỷ này có thể làm được bao nhiêu chuyện cơ chứ? Ai, Kinh Giang liên tiếp có tin vui, chúng ta yên lặng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời rồi!
Trần Kinh nói:
-Hiện tại vẫn chưa thể vui mừng quá sớm, hiện tại mọi hành động của Kinh Giang đều bị người ta chú ý! Chúng ta làm như vậy là để tránh cho người ta nói này nói nọ, tôi và anh phân công nhau đến tỉnh công tác. Trước tiên chúng ta phải xây dựng nền tảng tốt sau đó mới hành động.
Chúng ta phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để lộ chuyện đất đai. Chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối.
Đây không chỉ là bí mật của Kinh Giang chúng ta, còn là cơ mật kinh doanh. Tập đoàn Âu Lãng ra tay, sẽ đưa đến bao nhiêu nhà đầu tư đây?
Nếu là một khoản kinh phí lớn, chúng ta sẽ án theo yêu cầu của một khoản kinh phí lớn mà làm, tuyệt đối không thể làm loạn cục diện.
Lão Từ a, tôi vẫn mong cuối năm nay Kinh Giang có thể nở mặt nở mày trong toàn tỉnh! Hai người chúng ta phải làm gương, không nên phá hoại, nếu không chúng ta giấu đầu hở đuôi, sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất!
Từ Binh trịnh trọng gật đầu nói:
-Bí thư, anh yên tâm đi! Chuyện này trước mắt chỉ có anh và tôi biết. Đến thời điểm thích hợp tôi qua bên kia khảo sát thực địa một chút, thăm dò tình hình một cách rõ ràng, một khi hành động chúng ta phải rất nhanh đấy!